Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2098 Bắp nướng
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2098 Bắp nướng
Chương 2098: Bắp nướng
Thực ra, mùa vụ thích hợp nhất để gieo giống bắp là mùa hè, nhưng gieo hạt vào mùa hè mà nói sẽ làm chậm một quý. Thế nên Kim Phi và Ngụy Vô Nhai đã bắt kịp thời điếm cuối cùng của vụ gieo xuân, loại một tháng cuối xuân và bay giờ mới bước vào giai đoạn trưởng thành.
So với khoai tây mọc dưới lòng đất, bắp lại trông oai phong hơn nhiều, trước khi trưởng thành trông giống như một rừng mía, xanh biếc tươi tốt, bây giờ tới lúc trưởng thành, lá bắp lại chuyển sang màu xanh lục đậm, những lõi bắp to lớn mọc trên thân dày, trông rất khả quan.
Điều hoành tráng hơn vẻ ngoài của nó chính là cái tên bắp, nghĩa từ mặt chữ, nghĩa đen là hạt gạo trông giống như ngọc, nghe rất oai.
Lần đầu tiên cửu công chúa nghe nói đến bắp còn tò mò hỏi Kim Phi tại sao lại có cái tên này. Lúc đó y cũng ngây ra, tuy rằng từ nhỏ đã gọi là bấp nhưng y cũng không biết tại sao bắp lại được gọi là bắp. Thế là lại gạt sang một bên, nói là đấng trên cao gọi như thế nên cứ gọi như thế.
Hôm nay thu hoạch bắp, cả nhà Kim Phi lại tụ tập, bốn đứa nhỏ rất hào hứng chạy tới chạy lui trên đất, Kim Phi kêu cũng không kêu được. Không bao lâu sao, khuôn mặt của bốn đứa nhỏ đều bị lá bắp làm xước ra mấy vệch đỏ, cuối cùng
cũng chịu ngoan ngoãn.
“Tỷ phu, bắp có ngon không?”
Tiểu Nga cầm một bống ngô, nuốt một ngụm nước miếng.
“Cũng chỉ vậy thôi, ta cảm thấy không ngon bằng khoai tây.” Kim Phi thuận miệng trả lời.
Kiếp trước Kim Phi sinh ra, năng suất sản xuất đã phát triển, ít nhất cũng sẽ không còn đói nữa nên bắp cũng đã rời khỏi hàng ngũ lương thực thiết yếu, chủ yếu dùng đế làm thức ăn chăn nuôi và các sản phấm dẫn xuất linh tinh như bột ngọt. Trái lại là sau khi lên đại học, ăn một ít lương thực thô mới ăn bắp lại lần nữa.
Chỉ là bắp y ăn lúc đó là loại bắp nếp được trồng đặc biệt, mùi vị ngon hơn. Còn loại bắp này, dù là Kim Phi chưa ăn nhưng chỉ cần nhìn vào cũng có thế biết đó là lương thực thô.
“Đương gia, bắp phải ăn thế nào?” Quan Hạ Nhi cũng hỏi.
“Có thể nướng lên ăn, hoặc có thể nghiền thành bột nấu cháo.” Kim Phi trả lời.
Khi đào khoai tây thì phải cần cấn thận, nhưng bé bắp thì không cần cấn thận như vậy, mỗi binh phủ đều xách một cái túi. Chỉ mất nửa ngày đã bẻ xong mấy chục mẫu bắp, sau đó đã đưa đến mảnh đất trổng theo chỉ thị của Kim Phi.
“Cái này không cần cân kg sao?” cửu công chúa hỏi.
“Để cân bắp chỉ cần cân hạt bắp là được, bây giờ vỏ còn nguyên, chưa khô nên cân cũng vô nghĩa. Sau khi phơi khô, bóc hạt bắp ra rồi lại cân.”
Kim Phi chọn nửa sọt bắp tương đối mềm trong mấy sọt: “Về thôi, tối nay nướng bắp cho mọi người nếm thử.”
Tiếu Nga nghe vậy, vui đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên nhưng sau đó lại cau mày: “Tỷ phu, đây không phải là hạt giổng sao? Một sọt này chúng ta có thế có được khá nhiều giống mà, nếu không chúng ta đợi đến mùa thu hãy ăn?”
Tiếu Nga có tiếng là mèo tham ăn, thế mà bây giờ lại đưa ra đề xuất đợi đến mùa thu mới ăn bắp. Chuyện này thật sự làm Kim Phi có hơi ngạc nhiên, cũng hơi vui mừng.
“Thế này còn chưa đủ già, cho dù có phơi khô cũng có thể sẽ không nảy mầm.” Kim Phi giải thích: “Tận mấy chục mầu lận, làm hạt giống cũng không cần chút này đâu, để mọi người nếm thử đã.”
Thế là đêm đó, Ngụy Vô Nhai, Thiết Thế Hâm và mấy người Tiểu Ngọc đã chạy đến nhà Kim Phi đế ăn ké.
Bắp không được dùng đa dạng như khoai tây, Kim Phi chỉ bảo Nhuận Nương nướng chín
bắp trên đống lửa, sau đó lấy bắp hầm thành canh rồi lại lãi một ít hạt bắp làm hạt bắp rang muối tiêu.
Những loại bắp này tương đối nguyên sơ, da dày xù xì, khi nhai có hơi gai miệng, không mềm mịn như khoai tây, Tiếu Nga gặm một trái bắp nướng là đã mất đi hứng thú với bắp: “Tên thì hay đấy nhưng ăn vào kém ca khoai tây.”
Những người khác tuy rằng không nói ra, nhưng cũng có chút thất vọng.
Kim Phi nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, cười nói: “Đúng là bắp ăn không ngon lắm nhưng ngô dễ trồng và quản lý, năng suất cao, mở rộng ra thì dê hơn khoai tây và lúa nước L nhiều.
“Trồng bắp rất dễ, chỉ cần đào một cái hố, ném hạt bắp vào rồi chôn xuống đất. Sau khi trồng rồi cũng không cần tốn quá nhiều thời gian tâm tư để quản lý.” Ngụy Vô Nhai nói: “Đổi với người dân Đại Khang mà nói, bây giờ có gì đó ăn no bụng còn hơn bất cứ thứ gì khác. Hương vị mới là thứ cần theo đuổi sau khi ăn no.”
“Bắp rất thích hợp đế trồng trên quy mô lớn.” Cửu công chúa cũng gật đầu theo: “Theo lời phu quân nói, một mẫu đất chỉ tốn năm đến mười kg hạt giống, như vậy chỉ cần hai ba năm là bắp sẽ mọc lên như nấm ở Xuyên Thục, năm năm sau là có thế lan rộng khắp Đại Khang.”
“Nói đến đây, lớp huấn luyện mở rộng thế nào rồi?” Kim Phi nhìn qua Tiểu Ngọc.
Điều kiện tiên quyết đế mở rộng bắp và khoai tây ra cả Đại Khang là bình định Trung Nguyên và Giang Nam, mà điều kiện tiên quyết để bình định Trung Nguyên và Giang Nam là phải có đủ nhân viên công tác để chủ trì công việc đánh cường hào chia ruộng đất và duy trì sự ổn định cơ bản nhất.
Các học viên của lớp huấn luyện đầu tiên về việc đánh cường hào chia ruộng đất đã lao tới các nơi ở Trung Nguyên, và khóa thứ hai cũng sắp hoàn thành khóa đào tạo. Sau khi tích lũy kinh nghiệm trong hai giai đoạn, quá trình giảng dạy bước đầu đã được hoàn thành và có thế mở rộng uyển sinh quy mô lớn.
Tháng trước, Kim Phi đã yêu cầu Tiểu Ngọc chuẩn bị cho việc mở rộng tuyến sinh, sau khi học viên khóa thứ hai tốt nghiệp, một số người sẽ được cử đến Trung Nguyên để thay thế học sinh lớp một. Sau đó là một số học sinh giỏi hơn từ lớp một sẽ được chuyến về làm giảng viên, đào tạo thêm nhiều học viên mới.
“Danh sách nhân viên đã được lập ra, phòng huấn luyện và ký túc xá mới cũng đã được xây dựng. Chỉ cần thành viên khóa hai đi thay thế học viên khóa một là có thế nhập học.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Vậy thì tốt rồi.” Kim Phi khẽ gật đầu đang định nói tiếp, chợt nhìn thấy Thiết Chùy ngoài cửa đi vào.
“Thiết Chùy, tới đúng lúc rồi, ăn thử bắp nướng đi.” Quan Hạ Nhi mỉm cười đưa một trái bắp bướng qua.
Da mặt Thiết chùy vốn đã dày, thường xuyên tới nhà Kim Phi ăn ké. Nếu như bình thường có đồ ăn mới, chắc chắn Thiết chùy sẽ thò tới lấy một ít ăn thử, nhưng hôm nay không chỉ có cả nhà Kim Phi mà còn có Ngụy Vô Nhai, Thiết Thế Hâm và ba người Tiểu Ngọc, nên chắc chắn Thiết Chùy sẽ không vô cớ đi vào.
Thế là Kim Phi và cửu công chúa đều buông đũa xuống.
“Cám ơn phu nhân, không cần đâu.” Quả nhiên, Thiết chùy không cầm lấy bắp nướng mà chỉ cảm ơn Quan Hạ Nhị rồi lại nhìn về phía Kim Phi: “Bệ hạ, tiên sinh, Lý Địch đại nhân tới, đang chờ ở cửa.”
“Ca ca ta về rồi ư?”
Lý Đậu Đậu nghe vậy, đôi mắt chợt sáng lên, đế chén cơm xuống chạy ngay về phía cửa.
“Địch Địch không phải người ngoài, nếu cậu bé đã trở lại thì cho người vào đi.” Kim Phi không chút để ý nói.
Mặc dù Lý Địch đã nắm giữ chức vụ và trở thành nhân vật lớn trong mắt nhiều người dân nhưng trong mắt Kim Phi, cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ, nhiều lắm là một đứa trẻ trưởng thành sớm và có năng lực.
“Lý đại nhân không đến một mình,” Thiết Chùy nói: “Câu bé dẫn the Nquv Lão Tam trở về!”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks