Xuyên không về làm huyện lệnh hoàng gia - Chương 18 Bệ hạ, Thái tử đã bị treo ba ngày
Chương 18: Bệ hạ, Thái tử đã bị treo ba ngày
“Bệ hạ, lão nô vừa mới nhận được tin tức, lỏ trà kia đã bán hết!”
Quách Thiên Dưỡng đầy vui vẻ đứng bên cạnh Cảnh Đế!
■’Tại sao hơn ba ngày đã bán hết! Chẳng phải ta đã nói với ngươi phải hạn chế số lượng sao?”
Cảnh Đế có chút tức giận, trà bán quá nhanh, ông không kịp đến huyện Đào Nguyên mua hàng, hàng trong tay cũng không còn nữa.
Vốn định muốn bán từ từ, sau khi đi Đào Nguyên sẽ phái Quách Thiên Dưỡng trờ về bố sung hàng hóa.
Bây giờ, chuyện này xảy ra, sẽ có một khoảng thời gian trống.
“Bán giá bao nhiêu?”
Nghe được giọng điệu không tốt của Cảnh Đế, Quách Thiên Dưỡng vẵn khẽ mỉm cười:
“Lẫo nô đáng chết, tình hình mua bán thực sự quá sôi động, ta không kìm lòng
được. Giá của đám cò người này cao hơn người trước, hơn nữa cung khống đủ cầu! Rất nhiều gia đình quý tộc đố xô đi mua, họ còn muốn mua mười mấy hai mươi cân!”
“Ba ngày qua, thu được hơn mười ba nghìn hai trăm lượng bạc. Sau khi trừ chi phí mua cửa hàng, nhân công và theo dõi hàng hóa, tổng cộng thu được mười nghìn năm trăm lượng bạc!”
“Mười ngàn năm trăm lượng! Mười ngàn năm trăm lượng… Tiền về… Trầm muốn mua thêm hai nghìn cằn… Lập tức đi Đào Nguyên.”
Hai mắt Cảnh Đế đỏ bừng, đột nhiên đứng dậy, đi tới đi lui tại chổ, trong miệng lẩm bấm.
Quách Thiên Dưỡng mỉm cười nhìn cảnh Đế, lần này hắn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt đẹp! Cho dù có bán hết trước thời hạn thì bệ hạ cũng sẽ không tìm ra lỗi được.
Một lúc sau, Cảnh Đế mới bình tĩnh lại và ngồi xuống.
Sau đó ông đột nhiên lạnh lùng nói: “ồ, thần tử của trầm đều giàu có sao? Loại trà trị gìá hàng chục, hàng trăm lượng bạc lại có thể mua được hơn mười, hai mươi cân!”
“Không có tiền thì đến tìm trẳm! Tìm quốc khối Lũ lụt ớ Kiến Giang đã giết chết hơn ba nghìn người, thì không ai chịu bỏ tiền. Tuy nhiến, những vị thần tử tốt này của ta vẩn có lòng thường trà.”
“Giỏi… rất giỏi!”
Quách Thiên Dưỡng im lặng, đứng hầu hạ một bên, chờ cảnh Đế bình tĩnh lạì mới nói tiếp.
“Bệ hạ, còn có một việc, tuần tra sứ phủ Hoành Giang đã tới kỉnh thành trong đêm, đang chờ triệu kiến, ngài có muốn triệu tập ông ta không?”
“Được rồi! Đừng ờ chỗ này nữa, đi ngự thư phòng!”
“Nhân tiện, dạo này Thái tử thế nào rồi?”
Quách Thiên Dưỡng đột nhiên có chút nhức đầu, khấn trương nói: “Vẫn bị treo ớ ngự hoa viên…”
“Cái gì! Đã ba ngày rồi! vân còn treo! Hắn thế nào rồi?”
Cảnh Đế lập tức hoảng sợ, đây là tháng hai! Người bên dưới lại không để ý đến Thái tử, còn treo hắn trong ngự hoa viên suốt ba ngày!
cố họng Quách Thiên Dưỡng có chút nghẹn lại, vốn dĩ nên nhắc nhở hoàng đế loại chuyện này, nhưng hắn bán hàng vui quá mà quên mất.
“Bệ hạ, mấy ngày này vẫn có người chăm sóc thái tử trong ngự hoa viên. Mồi ngày khi thát tử đói sẽ được thả xuống ăn cơm, sau đó treo trở lại. Buổi tối cũng có người thêm y phục cho thái tử.”
“Thái tử van khỏe mạnh!”
Nghe hắn giải thích, cảnh Đế lập tức yên tâm, thở dài nhẹ nhõm.
Dạy dổ nghịch tử này một chút cũng tốt, nhưng khi nghĩ lại, cảnh Đế lại cảm thấy áy náy.
“Đưa thái tử đến ngự thư phòng, trâm muốn gặp hắn.”
“Dạ!”
Ba ngày! Ba ngày là đủ để thay đổi một con người.
Thái tử Lý Nguyên Chiếu chính là như vậy, ngày đầu tiên, hắn vẫn muốn cầu xin sự tha thứ, sau khi cầu xin sự tha thứ không có kết quả, hắn bắt đầu xúi giục các thủ vệ,
nhưng các thủ vệ vẫn thờ ơ.
Ngày thứ hai hắn dựa vào võ công nhân cơ hội trốn thoát nhưng bị bắt hai lần.
Đến ngày thứ ba, hắn đã thôi giãy giụa và bắt đầu thưởng thức vườn hoa, nhưng miệng vẩn lẩm bẩm điều gì đó.
Quách Thiên Dưỡng chạy như bay đến ngự hoa viên, nhanh chóng sai người thả thái tử xuống.
Lý Nguyên Chiếu ngoan ngoãn để người khác hí hoáy trên người, Quách Thiên Dưỡng nhìn thấy mà đau lòng.
“Ôi! Thái tử! Ngài không sao chứ! Lão nô đến muộn!”
Lý Nguyên Chiếu hừ lạnh một tiếng: “ồ! Hôn quân kia bảo ngươi tới à?”
Đột nhiên nghe được lời này, da đầu Quách Thiên Dưỡng gần như nô’ tung, lao tới như một con chó điên đến chặn miệng Lý Nguyên Chiếu.
“Thái tử! Không được nói bậy, không được nói bậy!”
“Bệ hạ đang quan sát ngài. Không phải mấy ngày nay ngài lạnh và đói sao? Bệ hạ vần quan tâm ngài!”
Lý Nguyên Chiếu phân nộ dâng trào như nước lũ, lập tức mắng Quách Thiên Dưỡng.
“Ba ngày! Ta bị treo suốt ba ngày! Ngươi có biết ba ngày này ta làm sao sống được không!”
“Ông ta không quan tâm đến bất cứ điều gì! Ông ta chỉ quan tâm đến bản thân mình!”
Quách Thiên Dương vội vàng an ủi: “Điện hạ! Điện hạ, bệ hạ vần luôn nhớ đến ngài! Bây gỉờ người còn ớ ngự thư phòng chờ ngài, mau đi theo lão nô”
“Ồ, được, ta cũng muốn gặp ông ta!”
Quách Thiên Dưỡng đầu to như cái thùng, Thái tử bị treo ba ngày nên tinh thần có chút không bình thường!
Nhưng không còn cách nào khác, đế bệ hạ tự mình giải quyết việc nhà mình đi!
Hai người vội vàng đi đến ngự thư phòng, Lý Nguyên Chiếu tức giận mớ cửa.
Nhìn thẳng vào cảnh Đế, hắn lớn tỉêhg nói: “Hôn…”
“Nguyên Chiếu, con không sao chứ?” Giọng nói quan tâm của cảnh Đế cắt ngang Lý Nguyên Chiếu, sau đó đi từ án thư tới chỗ hắn, vỗ nhẹ lên vai hắn.
“Cơ thể thái tử không khỏe, mấy ngày nay trầm đẵ bỏ mặc con, thật sự không nên!”
“Nhưng con cũng nên rút ra một bài học, sau này nếu có vấn đề thì phải nghe lời những triều thần và sư phó đó nhiều hơn, hiểu không?”
“Sớm muộn gì, giang sơn cúa trẩm sẽ là của con. Con không được cố chấp. Nếu con cố chấp, người bị khổ chính là người trong thiên hạ.”
“Trẵm hy vọng con có thế hiểu.”
tl w
Sau vài lời ân cần dạy dổ, đôi mắt Lý Nguyên Chiếu đột nhiên hơi đỏ lên, những lời tức giận mà hắn muốn nói ban đầu bị mắc kẹt trong cổ họng.
Đã lâu lắm fôi phụ hoàng mới nói chuyện với hắn nhưthế này, hắn bắt đầu mơ hồ nhớ lại cảnh mình cư&i trên vai phụ hoàng.
Hắn đã nghĩ ra rất nhiều lời độc ác nhưng không thế nói ra, nhưng ngoài miệng lại không chịu nhượng bộ. Cuối cùng chỉ có thể ngập ngừng nó ra ba chữ.
“Con biết rồỉ.”
Cảnh Đế vui vẻ mỉm cười, xem ra thái tử
cũng không phải không tim không phổi, ông lại vổ vai hắn lần nữa.
Sau đó Cảnh Đế lạnh lùng nói: “Có phải con vừa mới gọi trẳm là hồn quân không? Đi, quỳ trong góc tường, ta chưa mờ miệng thì không được phép rời đi!”
írọrr
Lý Nguyên Chiếu hoang mang, nhưng lúc này khí thế của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt, không dám phản kháng nữa.
Hắn ngoan ngoãn đi đến góc tường quỳ xuống, bày ra dáng vé không cam lòng.
“Bệ hạ, tuần tra sứ phủ Hoành Giang đã đến! Ngài có muốn ông ta vào ngay bây giờ không?” Quách Thiên Dưỡng đúng lúc đi tới.
“Truyền vào đi!”
“Truyền tuần tra sứ phủ Hoành Giang, Ngô Thăng!”
Một người đàn ông trung niên mặc quan phục bước vào, vẻ mặt rất chán nản.
Ngồ Thăng suýt chết trên đường sau hai ngày đi gấp trong đêm, cộng thêm triệu kiến không thể giải thích được của hoàng đế khiến ông ta lo lắng và càng mệt mỏi hơn suốt chặng đường.
Sau khi gặp hoàng đế, Ngô Thăng từ từ cung kính quỳ xuống hành lề.
“Thần, Ngô Thắng, bái kiến bệ hạ!”
Hoàng đế ngồi ngay ngắn, đầy uy nghiêm nói: “Ngươi chính là Ngô Thăng sao?”
“Ngươi từ xa tới đáy, nghĩ hẳn đã mệt mỏi rồi, trẳm cũng không muốn lãng phí thời gian”
“Ta hỏi ngươi, ngươi có biết huyện Đào Nguyên không?”
Ngô Thăng đang quỳ trên mặt đất đột nhiên trơn mắt, toàn thân chấn đồnq!