Xuyên không về làm huyện lệnh hoàng gia - Chương 19 Huyện lệnh ma quỷ Phương Thượng
Chương 19: Huyện lệnh ma quỷ Phương Thượng
Sắc mặt Ngô Thắng tái nhợt, toàn thân bắt đầu run lên không thể khống chế.
Tuy nhiên, đầu ông ta càng lúc càng cúì xuống, không dám ngẩng lên vì sợ cảnh Đế nhìn ra manh mối.
Cảnh Đế lặng lẽ nhìn chằm chằm Ngõ Thăng, không nói một lời.
Ngô Tháng đợi một lúc mới mờ miệng: “Thưa bệ hạ, thần biết, huyện Đào Nguyên là một huyện nhỏ ở rìa phủ Hoành Giang.”
“Dân số chỉ có hai nghìn người, mất mùa đã nhiều năm rồi. Ngay cả huyện lệnh bổ nhiệm cũng chết đói bảy nám trước, nên trong phủ đặc biệt miễn thu thuê?’
Nói xong, Ngô Thăng vẵn giữ nguyên tư thế quỳ, bất động.
Lý Nguyên Chiếu tò mò nhìn Ngô Thăng, đây là lần đầu tiên hắn thấy một quan viên sẵn sàng quỳ lâu như vậy.
Phụ hoàng cũng khỏng để ồng ta đứng dậy.
Một lúc lâu sau, cảnh Đế mới chậm rãi
nói: “Ngấng đầu lên.”
Ngô Thăng run rẩy từ từ ngẩng đầu lên.
“Tại sao sắc mặt ái khanh lại tái nhợt như vậy?”
Ngô Thăng cố gắng mỉm cười: “Đa tạ bệ hạ quan tâm. Để có thể sớm gặp bệ hạ, thần phải đi cả ngày lần đêm, nên có chút mệt mỏi.”
“Bảy năm qua ngươi đã đêh huyện Đào Nguyên bao nhiêu lần?”
“Thưa bệ hạ, thần đã đến đây ba lần kế từ khi nhậm chức tuần tra sứ.”
“Huyện Đào Nguyên có thay đổi gì không?”
Ngô Thăng do dự một lúc rồi nói: “Có! Ngày nay, nhân số van chỉ có hai nghìn. Tuy nhiên, nạn mất mùa đã ngừng nhưng họ vần nghèo khó.”
“Nói dối!” Cảnh đế vồ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Ngô Thăng! Ngươi dám lừa ta!”
Ngô Thăng kinh ngạc nhìn cảnh đế, rồi lập tức dập đầu xuống đất.
Giọng Ngô Thăng tràn đầy sợ hãi: “Thần
không dám! Thần không dám! Thần nói đều là sự thật. Nếu dám nói dối, sẽ bị sét đánh, ngũ mã phanh thây!”
Cảnh Đế kình ngạc.
Nhìn biểu hiện biết rõ tình hình huyện Đào Nguyên của Ngồ Thăng, nhưng ỏng ta lại dám giấu giếm như thế này trước mặt mình.
Thậm chí cờn thề độc để che giấu chuyện đã xảy ra ớ huyện Đào Nguyên!
Vậy Phương Thượng có loại pháp lực gì có thể khiến Ngô Thăng phải liều mạng như vậy?
Quách Thiên Dưỡng đứng ở bên cạnh cũng ngơ ngác, trong đầu không ngừng suy nghĩ vấn đề này.
Cảnh Đểchậm rãi ngồi xuống: “Quách còng công, tội khi quân thì xử lý nhưthế nào?”
Quách Thiên Dưỡng nói: “Nhẹ thì chém đầu, nặng thì liên lụy đến người khác. Ngô Thăng cứng đầu ngu ngốc đến mức lừa dối bệ hạ, xứng đáng xử nặng liên lụy đến cửu tộc!”
Hai ngày qua không ngủ, ông ta quá mệt mỏi, khi nghe tin mình bị chém đầu, và liên
lụy đến cửu tộc, suy nghĩ của Ngô Thăng hoàn toàn hổn loạn.
Nổi sợ hãỉ trong lòng Ngõ Thăng ngày càng sâu sắc, ông ta không ngừng dập đầu và xin tha mạng.
“Ngố Thăng! Ngươi còn muốn nói gì không?”
Ngô Thắng ngẩng đầu, máu chảy xuống mặt đầy dữ tợn, cắn răng nói: “Sao bệ hạ có thể giết oan hạ thần! Ngô Thăng đã phạm phải tội gì! ít nhất cũng phải đế cho tội thần biết mình chết vì cái gì.”
Giọng điệu cảnh Đế vẫn bình tĩnh như cũ: “Trầm đã đến huyện Đào Nguyên, ngươi còn gì muốn nóỉ không?”
“Cái gì!” Ngô Thăng không nhịn được thốt lên.
Dù có nghĩ thế nào, ông ta vẫn không thế hiếu được sao hoàng đế có thế đích thân đến thăm nơi cằn cỗi như huyện Đào Nguyên!
Ban đầu, theo suy nghĩ của ỏng ta, có lẽ là Bộ Hộ tra thuế đã phát hiện ra hành vi trốn thuế ờ huyện Đào Nguyên trong vài năm nay.
Mặc dù tình huống không tốt, nhưng ông ta ngụy biện một trận cũng có thể lừa được,
nhưng không ngờ hoàng đế lại đến huyện Đào Nguyên!
Nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của ông ta, Cảnh Đế lại hỏi: “Ngô Thăng, hiện tại trằm đang tò mò một việc. Rốt cuộc Phương Thượng cho ngươi lợi ích gì, mà khiến ngươi liều mạng lừa gạt trầm như vậy!”
Trong lòng Ngô Thăng như tro tàn, bây gỉờ dù thế nào cũng phảỉ chết, ông ta trực tiếp ngả bài.
Ông ta lại dập đầu, đau khổ nói: “Tội thần! Đáng chết!”
“Nhưng thần oan uổng! Thần có chuyện muốn nói! Không phải thần muốn lừa gạt người, mà là Phương Thượng thật sự không phải người!”
Đàng quỳ ờ góc tường, hai mắt Lý Nguyên Chiếu đột nhiên sáng lên.
Quỳ ờ đây rất nhàm chán, đột nhiên lạì hóng được chuyện lớn như vậy.
Nước mắt theo khóe mắt và máu cùng nhau chảy xuống, khuôn mặt mơ hồ, Ngô Thăng khóc lóc nói: “Thần, mấy năm trước mới đến huyện Đào Nguyên. Khi đó huyện Đào Nguyên đã phát triển thành quy mô lớn.”
“Thậm chí bức tường đất bên ngoài còn cao hơn mười mét. Người dân sống đầy đú sung túc, an CƯ lạc nghiệp. Nó hoàn toàn không giống với cảnh nghèo đói ghi lại trước đây.”
“Lúc đó vui mừng quá, thần vội vàng báo công cho triều đình. Thần không ngờ… không ngờ Phương Thượng không đồng ý!”
“Hắn trói thần đến huyện nha và đe dọa thần không được nói cho ai biết về chuyện của huyện Đào Nguyên. Thậm chí thần còn nhìn thấy người của hắn đang khâu miệng một người đàn ỏng bên đường!”
“Thần sợ đến mức không dám từ chối…”
Ba người có mặt còn lại lập tức siết chặt hậu môn, mẹ nó thật sự quá ác! Đây là việc làm của con người sao?
Lý Nguyên Chiếu suy nghĩ, toàn thân run lên, nếu là hắn có lẽ cũng phục tùng.
Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng nhìn nhau, Trương Bưu! Nhất định là Trương Bưu!
Nhưng sau đó cảnh Đế lại tò mò hỏi: “Sau đó bọn họ đã thả ngươi đi?”
“Cái này không hợp lý, nếu ngươi đã rời khỏi huyện Đào Nguyên, tại sao không bẩm
báo lên trên? Chẳng lẽ trong tay hẳn còn có điểm yếu của ngươi sao?”
Dường như Ngô Thăng đang đắm chìm trong những ký ức vô cùng đau đớn, ông ta nhìn lên mái nhà, miệng chảy nước dãi…
Sau đó ông ta nhắm mắt lại, bất lực nói: “Vâng!”
“Bọn họ đã nắm được điểm yếu của thần! Khỉ đó thần đã hứa sẽ khỏng truyền tin tức về huyện Đào Nguyên ra ngoài, nhưng làm sao tên gian tặc Phương Thượng kia có thế tin tường thần!”
“Hắn… bọn hẳn cời hết y phục của thần, trói thần vào ghế và gọi một thầy phác họa đến vẽ thần.”
“Bức tranh đó… sống động như thật… Thần chưa bao giờ thấy kỹ năng vẽ chân thực như vậy.”
“Sau khi bức tranh hoàn thành, họ tiếp tục đe dọa thần. Nếu thần dám lên tiếng, thì sẽ ỉn hàng nghìn bản và truyền bá khắp thiên hạ! Khiến thần thân bại danh liệt!”
Cảnh Đế và Quách Thiên Dưỡng nhìn nhau lần nữa, cả hai đều lộ vé khiếp sợ.
Mẹ nó quá bỉ ổì rồi! Trên thế gian này
vần có người như vậy Ị Đây là hành vi của thổ phỉ! Thổ phỉ cũng không xấu xa đến thế!
Ngô Tháng nhắm mắt lại, tiếp tục nói: “Chuyện này còn chưa kết thúc.”
“Bọn họ vẽ xong, còn không cho thần mặc y phục, thần trần truồng bị kéo đến trước một chiếc kèn đồng. Bọn họ… bọn họ bắt thần phải thề độc… thề… thề…”
Nói xong, dường như cảm xúc của Ngô Thăng bị kích thích mạnh mẽ, lập tức ngất đi.
Quách Thiên Dưỡng nhanh chóng bấm vào huyệt nhân trung của ông ta vài lần, lại cho ông ta uống thêm một chén trà, ông ta mới có thể thờ dề dàng hơn chút.
“Nói! Nói mau! Ngươi đã thề cái gì! Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”
Cảnh Đế vội vàng hỏi, cái kèn đó nhất định là cái kèn ờ trong phòng khỉ họ ký hiệp ước!
Lúc đó ông rất tò mò, bây giờ Ngô Thăng lại cư xử như vậy! cảnh Đế có thế chắc chắn rằng cái kèn đó còn có những tác dụng bí ẩn khác!
Trong mắt Lý Nguyên Chiếu tràn đầy
kinh ngạc.
Không uổng chuyến này! Đúng là không uống chuyến này! Hóng chuyện này thật sự quá đã.
Trong lòng hắn giống như bị mèo cào, nóng lòng muốn biết Ngỏ Thăng đã thề độc cái gì.
Nếu đã thề độc thì sẽ thế nào?
Chẳng lẽ Ngô Thăng là kẻ ngốc, sau khi thề đôc thì tin luôn à?