Yêu Lại Từ Đầu - Cố Tư - Trì Uyên (Full) - Chương 866
Truyện hay tương tự: Link đọc: Cô vợ bất đắc dĩ của Lăng Thiếu
Bạn có thể góp chút kinh phí cho nhóm dịch truyện và vào nhóm đọc đến FULL theo link bên dưới.
(Link vào nhóm nhayhȯ đọc đến >1300 chương)
Chương 866: Khi nào nó sẽ lắng xuống?
Sau khi nói đùa với Ninh Tôn, bầu không khí đã dịu đi rất nhiều.
Ít ra thì Hứa Thanh Du cũng không cảm thấy xấu hổ nữa.
Ninh Tôn vẫn chưa rời đi, anh đang nhìn Hứa Thanh Du nấu rau, nấu xong một cái, Ninh Tôn bưng lên bàn, sau đó quay lại đứng ở cửa.
Chờ Tần Niên đi qua, Ninh Tôn xoay người rời đi mở cửa.
Tần Niên không cảm thấy ngại gì, mua rất nhiều hoa quả mang đồ uống tới.
Sau khi vào cửa, Tần Niên và Ninh Tôn chào hỏi, sau đó cô đi thẳng vào phòng bếp.
Tần Niên lớn tiếng nói: “Phúc đức nhỉ, cậu thật có năng lực, phúc cho Ninh Tôn.”
Hứa Thanh Du vừa nấu xong món cuối cùng, cô đặt lên đĩa nói: “Tới nhanh vậy, tưởng phải đợi cậu lâu hơn thế này.”
Tần Niên vuốt tóc “Tối nay mình chỉ muốn ở khách sạn, hơi mệt, nhưng khi cậu nói mình sang dùng bữa, mình thật sự thấy hào hứng lắm, muốn xem hai người sống thế nào. ”
Món cuối cùng làm xong, Hứa Thanh Du cũng múc canh ra khỏi soong.
Cửa lại được mở ra, bà Ninh bước vào.
Hứa Thanh Du lại dễ dàng rửa một ít hoa quả, “Được rồi, mọi người ở đây, chúng ta đi ăn tối.”
Bà Ninh nhìn thấy uể oải, liền bước vào ngồi vào bàn ăn, “Ôi già thật rồi. Trước kia cô uống mấy thứ này không có vấn đề gì, nhưng hôm nay ngủ mê man, tỉnh dậy não đang ù. ”
Hứa Thanh Du chỉ muốn bật cười, cô còn nhớ lúc uống rượu, bà Ninh rất đắc ý, nói nhiêu đây không là gì.
Nhìn thấy Tần Niên ở đây, Ninh Mẫu không khỏi cao hứng, chỉ yếu ớt giơ tay lắc lư về phía Tần Niên.
Tần Niên cười, “Sao, buổi trưa uống nhiều quá à?”
Nói xong, cô liếc nhìn Hứa Thanh Du không biết cố ý hay vô ý.
Hứa Thanh Du không biết Tần Niên có nghĩ nhiều không, nhưng đúng là cô thì đã nghĩ quá nhiều.
Hôm nay bị Tần Niên đánh thức qua điện thoại, cô còn tưởng rằng mình đang ngủ với Ninh Tôn.
Hiện tại không chừng lại sợ mình là mượn rươu để làm điều gì đó không nên cùng Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du cố gắng không để ý đến ánh mắt của Tần Niên.
Bởi vì cô sợ mình sẽ đỏ mặt, nếu đỏ mặt, những điều cô nghĩ sẽ bị chú ý ngay lập tức.
Bà Ninh tựa lưng vào ghế, “Không biết hai đứa có uống nhiều không, dù sao cô cũng nhiều rồi.”
Ninh Tôn bắt chuyện bên cạnh, “Con uống cũng nhiều quá, mẹ vừa rời đi là con liền về phòng ngủ.”
Hứa Thanh Du không nói chuyện, chỉ tự mình mở đồ uống, rót cho mọi người, “không uống rượu rữa, giờn chúng ta uống cái này nhé.”
Tần Niên cong môi, “Mình vân còn muốn cùng cậu uống một ly”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, “Sao không uống, uống đi?”
Tần Niên trừng mắt, “Có thật là cậu đang nói đúng cái cậu đang nghĩ không vậy?”
Hứa Thanh Du đứng đắn, “Cậu có thể uống mà. Bất quá, mọi người cùng cậu nâng ly, chỉ là không phải rượu như cậu”
Tần Niên khịt mũi, sau đó quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Cô ấy quấy rối anh không vậy?”
Ninh Tôn sửng sốt, không ngờ đề tài ném vào anh.
Nhưng anh thật sự suy nghĩ một chút, “Thường thì không sao, rất nghe lời.”
Hứa Thanh Du cầm chén lên lấp liếm, “Bữa tối nguội rồi, mau ăn thooi.”
Cô không biết Tần Niên đang nghĩ gì.
Ninh Tôn, bà Ninh và Hứa Thanh Du, thật ra không ai trong số họ có chút ham muốn bàn về chuyện này như Tần Niên.
Bản thân Tần Niên cũng đói bụng, đồ ăn do Hứa Thanh Du nấu ăn rất ngon, cô thật sự ăn không ít.
Tần Niên có chút xúc động, “Tiểu Du, cậu thật đúng là toàn năng. Mình từng nói cậu may vá rất giỏi, hiện tại có thể quán xuyến mọi việc trong bếp, cậu đúng là hình mẫu phụ nữ gia đình.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng vung tay lên, “Không dám, không dám nhận”
Ninh Tôn nhướng mắt nhìn màn tương tác giữa Hứa Thanh Du và Tần Niên.
Hứa Thanh Du chỉ có thể cười đến không khiểm soát trước mặt Tần Niên.
Tuy rằng có lúc cô đôi co với anh như vậy, nhưng anh hiển nhiên có thể cảm thấy Hứa Thanh Du còn rất khách sáo.
Sự lịch sự này là thứ mà cả hai người đều không thể dứt ra được trong một thời gian dài.
Còn lúc này, Hứa Thanh Du đang nói đùa vui vẻ thì ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Tôn đang nhìn mình chằm chằm.
Ninh Tôn ánh mắt rất tập trung, nhưng lại mang hàm ý rất trìu mến, kiểu nhìn người thế này quả không ai có thể chịu được.
Nụ cười của cô ấy dần dần thu lại, và tim cô ấy đột nhiên đập nhanh.
Tần Niên cũng không để ý lắm, tựa vào vai Hứa Thanh Du, “Lúc trước đi học cũng không nói nhiều, nói năng nhẹ nhàng dịu dàng. Bây giờ sao cậu có thể trở nên hoạt ngôn thế này nhỉ?. ”
Hứa Thanh Du vỗ nhẹ Tần Niên, “Cậu có chắc nhớ đúng không,chứ nào giờ mình vẫn vậy đấy.”
Ninh Tôn nhắm mắt lại, cúi đầu đi ăn cơm.
Bây giờ trong đầu anh chợt lóe lên hình ảnh Hứa Thanh Du nhảy vào vòng tay anh.
Đôi má cô ửng hồng, đôi mắt mơ màn đi và hơi thở thoang thoảng mùi rượu.
Nhưng những gì cô nói là đã đủ phát cáu để mơ thấy anh, nhưng điều cô lo lắng hơn cả là tài sản của anh.
Tại sao nó đẹp như vậy?
Bà Ninh hoàn toàn thờ ơ ở bên cạnh, còn ăn được nửa bữa, bà liền đặt đũa xuống, “Mọi người tiếp tục ăn nhé, cô nghỉ ngơi một chút, đầu đau kinh khủng.”
Hứa Thanh Du vội vàng đi tới lấy cho bà một ly nước mật ong, “Từ từ uống một ly nước mật ong. Nếu như cảm thấy khó chịu, cháu sẽ pha trà cho cô.”
Bà Ninh không biết nghĩ đến cái gì, đứng dậy đi về phía sô pha nói: “Con dâu tốt như vậy, đoán chừng không có người thứ hai.”
Hứa Thanh Du nhíu mày.
Ninh Tôn không nói chuyện, chỉ gọi Hứa Thanh Du, “Mau ăn cơm đi, để mẹ anh nghỉ ngơi thêm là được mà.”
Hứa Thanh Du gật đầu, không nói gì.
Tần Niên không uống rượu, đồ ăn rất hợp khẩu vị, vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy Ninh Tôn, nói “Em đọc thông tin về anh trên mạng. anh cũng không còn trẻ lắm. Không nghĩ tới khi nào ổn định cuộc sống?”
Hứa Thanh Du hiểu ý trong câu này, Ninh Tôn đương nhiên cũng hiểu được.
***
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks