Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử - Chương 33 Mùi vị của quyền lực
Chương 33: Mùi vị của quyền lực
Lạch cạch lạch cạch!
Hơn mười thanh đao rơi xuống trước mắt Chu Tranh.
Sau đó là mười cánh tay lần lượt rơi xuống!
Máu tươi lập tức nhuộm đỏ cả sàn nhà, không khí trong khăp Yến Xuân Lâu dần tràn ngập mùi máu tanh nồng.
Cảnh tượng đầm máu và tàn khốc này khiến sẳc mặt Lam tiên tửtrầng bệch, sẩc mặt phu nhân cũng tái xanh, gần như ngất đi!
Khi hai người nhìn nam tử đeo mặt nạ lần nữa, trong lòng dâng lên một tia hoảng sợ, đặc biệt là phu nhân!
Bởi vì bà ta biết rõ thân phận của người ở lầu ba, trong cả Đế Đò này có mấy người dám trêu chọc hắn ta chứ?!
Nhưng hộ vệ của hẩn ta chỉ mới gặp nam tử đeo mặt nạ trước mặt rân đau tiên mà đã không dám phản kháng gì, cho dù phải chặt tay cũng không hề do dự!
“Hắn rốt cuộc là ai chứ?”
Lúc này phu nhân hít một hơi thật sâu, bà ta là người từng trải, nhưng giờ khắc này nói chuyện cũng có chút run rẩy.
Mà Lam tiên tử đã cứng đờ tại chỗ, nghĩ đến lúc vừa gặp mặt Chu Tranh còn nói lời bất kính với hắn, không tự chủ nhắm chặt mắt lại.
“Cút đi.”
Vẻ mặt Chu Tranh cũng không thay đối nhiều, lạnh như băng nhìn những cánh tay bị chặt đứt trên đất.
Nếu không phải tạm thời hẳn không muốn là lớn chuyện thì với tính tình của Chu Tranh, hòm nay đám cấu nò tài này đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây.
Nghe thấy lời nói của Chu Tranh, những người này như được ân xá, cố kìm nén cơn đau trên tay mà rời đi.
“Đây là mùi vị của quyền lực sao!”
“Dù thiên hạ này như thế nào ta cũng đều muốn nó!”
Chu Tranh siết chặt nắm tay, đây là lần đầu tiên hẳn được cảm nhận mùi vị của quyền lực một cách chân chính!
Mùi vị này khiến cho phần sâu nhất trong mằt Chu Tranh lóe lên một tia dao động chưa từng thấy trước đây.
“Sao nào, còn đợi bốn cóng tử lên đó mời ngươi xuống?!”
Hằn ngấng đầu hừ lạnh, người trên Tâu ba đã sớm toát mồ hòi lạnh.
“Bái kiến công tử…”
Người đàn òng trên lầu ba lúc này đã
không còn vẻ kiêu ngạo như vừa nãy nữa, cung
kính đứng trước mặt Chu Tranh.
“Ai cho ngươi lá gan đeo mặt nạ trước mặt bốn cóng tử vậy?”
Chu Tranh nheo mầt, người đàn ông trước mặt này cũng đeo một chiếc mặt nạ, nhưng khác với Chu Tranh, mặt nạ của hẩn ta làm bằng vàng, đủ đế thế hiện địa vị cao quý của hắn ta.
Nghe thấy Chu Tranh mắng, tim người đàn õng đập nhanh hơn.
Vừa rồi hắn ta đã quan sát Chu Tranh cẩn thận, nhưng lại không thế đoán được hắn rốt cuộc là vị đương kim hoàng tử nào.
Nhưng lệnh bài trong tay hắn tuyệt đối không phải là giá!
“Dung Vương thế tử, Chu Bình, bái kiến còng tử!”
Chu Bình cởi mặt nạ vàng xuống, đế lộ ra gương mặt chữ điền trước mặt Chu Tranh.
“Mẹ nó, trông như thế này thì thà đeo mặt nạ còn hơn.”
Chu Tranh cau mày, Chu Bình trước mặt không tính là đẹp trai, thậm chí là có chút xấu xí.
Nhưng điều khiến Chu Tranh ngạc nhiên là thân phận của hắn!
Dung Vương thế tử, Chu Bình!
Nguyên chủ là một tên ngốc, hàng nám sinh hoạt ở phủ thái tử, đương nhiên không hiếu rõ về hoàng thân quốc thích.
Nhưng thời gian này Chu Tranh đã tìm hiếu không ít tin tức về dòng họ hoàng thất, Dung Vương chính là huynh đệ của đương kim thế tử, Chu Dung!
Nghe nói trời sinh tầm thường, cả đời vò cầu cho nên được ban làm Dung Vương.
Nếu vậy thì Dung Vương chính là hoàng thúc của Chu Tranh, mà Chu Bình trước mặt cũng là đường huynh đường đệ của hắn.
Đáng tiếc, thân phận của hai người cách nhau một trời một vực.
Trong vương triều Đại Chu có rất nhiều hoàng thất được phong vương, mà thế tử cũng vậy!
Chu Bình có thế nói là một sự tồn tại không mấy nối bật trong số các thế tử.
Nhưng dù vậy thì Chu Bình cũng là hoàng thất hàng thật giá thật, dù không có tài hoa hay năng lực gì thì cũng không phải người mà các quan lại chức sắc bình thường có thể chọc vào.
Cho dù là đương kim thừa tướng nhìn thấy Chu Bình cũng phải hành lề.
Dù sao thì thừa tướng cũng chỉ là quan nhất phấm, cũng chỉ là thần!
“Không ngoan ngoãn ở đất phong, quay về Đế Đò làm gì.”
Trong trí nhớ của Chu Tranh, hắn chưa từng tiếp xúc với Chu Bình, nên đương nhiên không cần phải nế mặt hằn.
Nhưng câu hỏi của Chu Tranh khiến Chu Bình hoảng hốt!
Không phụng chiếu, không vào kinh!
Đây là quy tắc mà các đại thân vương đều phải tuân theo.
“Hồi bẩm còng tử, ta nghe nói hoa khôi của Yến Xuân Lâu có một không hai.”
“Cho nên mới không nhịn được mà lén người nhà chạy đến đây.”
Cung Bình cung kính xoay người, không dám tiết lộ mục đích thật sự.
Nếu thật sự chọc giận đương kim thánh thượng thì hậu quả không lường trước được.
Nghĩ đến đây, Chu Bình toát dầy mồ hòi, nếu biết sẽ gặp phải hoàng tử ở đây thì dù thế nào hân ta cũng sẽ không đến Yến Xuân Lâu, càng không làm ra chuyện hồ đồ kia.
Nhưng mà lý do này đến ngay cả bản thân Chu Bình còn không dám tin.
“Hoa khôi của Yến Xuân Lâu này, bổn còng tử muốn, ngươi muốn tranh sao?” Chu Tranh gõ ngón tay xuống mặt bàn, không chút khách khí nói thẳng.
“Đương nhiên không dám.”
Chu Bình nghe vậy mới thở phào một hơi, như được đại xá, sao còn dám tiếp tục tranh giành nữa chứ.
“Nếu đã vậy thì ngươi nói bổn còng tử nghe hoa khôi hỏm nay thuộc về ai?”
Chu Tranh không đế ý tới Chu Bình nữa, ngược lại nhìn về phía phu nhân.
“Mọi chuyện đều do còng tử làm chủ.”
Phu nhân giả vờ bình tĩnh, trên mặt lại xuất hiện nụ cười tiêu chuẩn, nhưng khi nhìn tới những cánh tay bị chặt đứt xung quanh Chu Tranh vẩn không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Đúng rồi, chuyện hõm nay…”
“Còng tửyén tâm, không có chuyện gì xảy ra cả!”
Chu Bình là người thòng minh, nghe hiếu ý của Chu Tranh, vội vàng cười nói.
Đừng nói là cánh tay của mười hộ vệ, cho dù hỏm nay tất cả hộ vệ đều chết trong tay Chu Tranh thì hân ta cũng không dám có chút bất mãn nào.
“Yến Xuân Lâu luôn hiểu chuyện, mong cõng tử yên tâm.”
Phu nhân cũng phản ứng lại, cúi đầu hành lề với Chu Tranh.
Một người mà đến cả thế tử cũng không dám đăc tội, Yến Xuân Lâu có thê’ trêu chọc vào hẳn sao?
Người trước mắt này là đương kim hoàng tử?
Hay là vương gia?
Phu nhân không rõ lẳm, nhưng bà ta biết rõ một đạo lý, có một số việc biết càng nhiều thì sẽ chết càng nhanh!
“Sớm biết như vậy thì lão tử cần gì phải tốn nhiều tâm tư vậy chứ.”
Thấy hai người trước mặt cung kính, trong lòng Chu Tranh cũng có chút không nói nên lời.
Nếu hân lấy lệnh bài ra ngay từ đầu thì không phải đã giải quyết xong rồi sao?
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói muốn có được hoa khôi thì phải có một trăm ngàn lượng bạc?”
“Ta không dám, hoa khôi của Yến Xuân Lâu có thế đi theo còng tử, đó là phúc khí của nàng ấy, cũng là phúc khí của Yến Xuân Lâu ta.”
Phu nhân ngấng đau, vội vàng nịnh hót.
Yến Xuân Lâu cũng không quan tâm tới một trăm ngàn lượng bạc này.
Bà ta đã có thế khẩng định râng thân phận của người trước mặt chắc chắn còn hơn cả
tưởng tượng!
Nếu có thế kết giao với một người như vậy quả là một cơ hội hiếm có đối với yến Xuân Làu.
Đừng nói một trăm ngàn lượng bạc, nếu Chu Tranh đồng ý, Yến Xuân Lâu sẵn sàng hai tay dâng một trăm ngàn lượng bạc lên cho hắn!
“Không được, dù sao thì quy tâc cũng không thế phá vỡ.”
Nhưng Chu Tranh lại lắc đầu.
Phản ứng này khiến phu nhân lần nữa run rấy.
“Hòm nay là ta vò lề, mong còng tử cho ta một cơ hội đế chuộc tội.”
Chu Bình phản ứng rất nhanh.
Đắc tội hoàng tử, dù là thế tử cũng phải bi lột một lớp da. Huống chi hắn ta còn tự tiện vào kinh, đây không phải tội nhỏ.
Đương nhiên hắn ta muốn nghĩ cách lấy
lòng Chu Tranh.
“Nếu đã vậy thì chuyện chuộc thân cho Lam tiên tử giao cho ngươi làm đó.”
Chu Tranh vừa nói ra lời này, Lam tiên tử đứng cách đó không xa sững sờ, hai mắt ươn ướt.
Chỉ mới nhìn người đàn ông ở khoảng cách gần như vậy thòi, Lam tiên tử đã có cảm giác vượt quá tầm với.
Nàng ta biết rõ, loại đàn ông này cũng không phải loại mà nàng ta có thể trèo cao.
“Ngoan ngoãn ở lại Đê’ Đõ đi, chuyện của bổn công tử và ngươi vẩn chưa xong đâu.”
“Còn nữa, nếu chuyện hõm nay truyền ra ngoài, bốn công tử không ngại tầm máu Yến Xuân Lâu…”
Chu Tranh đế lại những lời này rồi quay đầu rời đi không ngoảnh lại.