Xuyên không: Trở thành vô địch thái tử - Chương 32 Hoặc là chặt tay hoặc là chết
Chương 32: Hoặc là chặt tay hoặc là chết
“Ba vị còng tử, cuộc tranh đoạt hoa khôi đã đi đến bước cuối cùng.”
“Cứ đọ sức một trận với người ở phòng số một là được rồi.”
“Ai thẩng sẽ có thế ôm được mỹ nhân về.”
Phu nhân không hề ngạc nhiên khi thấy Chu Tranh trong số ba người đàn ông đeo mặt nạ kiên trì tranh giành hoa khôi như vậy.
Mấy năm nay không biết bao nhiêu người nâm mơ cũng muốn có được hoa khôi của Yến Xuân Lâu.
Đừng nói là mười vạn bạc, cho dù là mấy trăm vạn thì chắc chằn cũng có rất nhiều người sẵn sàng hào phóng chi trả.
“Phòng số một?”
“Thật sự có người!”
Ngoại trừ Chu Tranh hơi ngạc nhiên, hai người đàn ông đeo mặt nạ khác đồng loạt ngấng đau nhìn về phía lầu ba.
Lâu ba không chí có khỏng gian trang nhã mà còn là biếu tượng cho thân phận và địa vị.
Người có thể lẽn đến lầu ba, có mấy ai là đơn giản chứ?
‘Đúng vậy.”
Phu nhân khá hài lòng với phản ứng của họ, gặt đầu nói không chút che giấu.
“Nếu đã vậy thì thứ cho ta lổ mãng. Bổn công tử cáo lui.”
“Làm phiền rồi!”
Hai người biến sắc, tuy đang đeo mặt nạ, nhưng vẩn có thế cảm nhận được vẻ kiêng kỵ trên mặt họ.
Hai người không chút do dự đứng dậy chầp tay với phu nhân rồi kéo tiên tử bên cạnh rời đi, thậm chí không hề quay đau.
Kết quả là Yến Xuân Lâu vốn náo nhiệt chỉ còn lại mình Chu Tranh.
“Vị công tử này vẫn muốn tranh đấu với người phía trên sao?”
Ánh mắt phu nhân dừng lại trên người Chu Tranh, giọng nói không nhanh không chậm, thậm chí còn có chút ý cười.
“Tranh!”
“Sao lại không tranh chứ!?”
“Bốn còng tử lặn lội tử xa đến đây không phải là vì hoa khôi sao?”
Chu Tranh nhún vai, thản nhiên đáp lại.
Tử đau đến cuối cũng không thèm nhìn lén lầu ba một cái, càng không có vẻ kiêng kị sợ hãi như những người trước đó.
“Công tử, người ở lều ba không thể trêu vào đâu.”
Nếu lầu ba không phải khách quý thì ngài đương nhiên có thể thử một lần, nhưng chỉ cần lầu ba có người thì những người phía dưới đều không có cơ hội.”
Lam tiên tử thấy Chu Tranh cứng đau như vậy cũng hơi sốt ruột.
Thân là thất tiên tử của Yến Xuân Lâu, nàng ta hiếu rất rõ huyền cơ bên trong.
Gần như tất cả nữ tử của Yến Xuân Lâu, dù là hoa khôi hay tién tử hay chỉ là nữ tử bình thường đều hi vọng được người ở lầu ba coi trọng, bởi vì người có thế ngồi ở lầu ba đều chỉ có một loại thân phận chính là hoàng thân quốc thích!
Điều này gần như đã trở thành thõng lệ ờ Yến Xuân Lâu.
Bất kỳ ai có chút hiểu biết về Yến Xuân Lâu đều biết điều này, cho nên chỉ cần lầu ba có người thì người ở lầu một và Tâu hai dù có quyền thế đến đâu cũng sẽ rời đi.
“Bổn công tử đã nói rồi, hõm nay hoa khôi
phải thuộc về ta.1
Chu Tranh không đế tâm, ngược lại nhìn thẳng về phía phu nhân.
Hắn vốn không hứng thú với những nơi như Yến Xuân Lâu, nếu không phải nhờ quan hệ với Cung Đàn, nơi này không chứa nổi một pho tượng phật lớn như hắn.
‘Vê phân người ở lầu ba là ai bổn công tử không biết, cũng không có hứng thú biết.”
Chu Tranh chống tay sau đau, cao giọng nói.
Đương nhiên những lời này không chỉ nói cho Lam tiên tử và phu nhân nghe, còn nói cho người ở lầu ba nghe.
Hoàng thân quốc thích?!
Hắn không quan tâm!
Trừ phi đương kim thánh thượng đích thân tới đây, nếu không còn có ai có địa vị cao quý hơn cả Chu Tranh chứ?
“Ha ha, người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết trời cao đất rộng!”
Cuối cùng, một giọng nói trầm chậm rãi vang lên từ lầu các phía trên.
Phu nhân nghe vặy biến sắc, vội vàng xoay người về phía phát ra âm thanh, cúi người, vê mặt cung kính, không dám có chút bất kính nào!
Lam tiên tử cũng biến sắc, sợ tới mức đứng yên tại chổ không dám thở mạnh.
Bởi vì người phía trên có vẻ đang tức giận.
“Không biết trời cao đất rộng?”
“Ngươi nghĩ ngươi là ai?!”
“Dám nói chuyện với bốn còng tử như vậy, ngươi xứng sao?!”
Chu Tranh đứng phằt dậy, sắc mặt trầm xuống!
“Ngươi, tìm chết!”
Người ở lầu ba cũng không ngờ Chu Tranh lại cứng đau và kiêu ngạo như vậy.
Bịch bịch bịch!
Vừa dứt lời, hàng chục bóng đen không hề báo trước đột nhiên xông lên từ lầu một, chỉ trong chốc lát đã bao vậy Chu Tranh và Phúc bá.
Những người này mặc đồng phục, hành động chỉnh tề, thậm chí trong mắt còn chứa sát ý nồng đậm, vừa nhìn là biết đã qua huấn luyện bài bản, không phải dạng tầm thường!
Bọn họ rút đao dài bên hòng ra, lưỡi đao sắc bén mang theo cảm giác lạnh giá khiến cho không khí xung quanh lập tức đóng băng!
Lam tiên tử bén cạnh đã sớm bị dọa sợ đến thất thần, bất động tại chồ không dám hít thở.
Phu nhân giả vờ bình tĩnh, kéo Lam tiên tử lùi về sau.
“Dám dùng đao với bổn cõng tử?”
“Phải nói là các ngươi thật sự rất to gan.”
Chu Tranh ngược lại rất bình tĩnh, nhưng vẻ lạnh lùng trên mặt ngày càng rõ ràng, nhìn Phúc bá đứng phía sau.
“Phế một chân của hắn đi.”
Giọng nói trầm thấp lại truyền đến từ lầu ba, nhưng rân này còn có chút trêu chọc mỉa mai.
“Các ngươi ai dám?!”
Thấy những người này chuẩn bị động thủ, Phúc bá rốt cuộc không nhịn được nữa.
Õng hét lớn, đi về phía trước, giơ kim bài trong tay ra!
Kim bài nhỏ bằng lòng bàn tay, ngoại trừ một chữ Hoàng ở giữa thì không còn gì khác nữa.
Nhưng chỉ với tấm kim bài này thòi cũng đủ khiến mười người cầm trường đao biến sắc, sau đó trừng to mắt, đứng yén tại chỗ không dám cử động!
Bọn họ khỏng phải là hộ vệ tầm thường mà cũng là hộ vệ có hiểu biết!
Kim bài trước mẩt không phải kim bài thòng thường mà là biếu tượng cho địa vị độc nhất của các hoàng tử!
Chẳng lẽ nam tử đeo mặt nạ trước mắt là hoàng tử sao!?
Suy nghĩ này hiện lén trong đau mười người, sắc mặt bọn họ lập tức trở nên xám xịt!
“Cấu nò tài, còn không quỳ xuống!”
Phúc bá hét lên, mười người họ phản ứng lại, mặc kệ mệnh lệnh từ lầu ba mà trực tiếp quỳ xuống, cúi đầu thật sâu xuống đất, cơ thế run rẩy, không dám có chút bất kính nào!
Hoàng tử, đó chính là sự kế thừa thống nhất vĩ đại trong tương lai!
Trong thiên hạ này có ai dám chọc vào họ chứ!?
Lần này đúng là đá trúng tấm sắt rồi!
Quan trọng hơn là mấy giây trước bọn họ còn muốn ra tay với một nhân vật như vậy.
Quả thực là tự tìm đường chết!
Thế cục thay đổi một tràm tám mươi độ, khiến cho phu nhân và Lam tiên tử ở phía xa bất ngờ, thậm chí không kịp phản ứng lại!
Mà không ai đế ý đến nam tử vần luôn điềm tĩnh ở lầu ba khi nhìn thấy tình hình ở lầu hai thì đột ngột đứng phắt dậy.
Hằn ta nhìn kim bài, hơi thở có chút dồn dập!
“Hoàng tử?”
“Sao hoàng tử lại xuất hiện ở nơi này?”
“Cho dù là xuất hiện ở nơi này thì cũng phải ở Tâu ba chú?!”
Người đàn ông lấm bẩm, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Khí phách rút đao vừa nãy đâu hết rồi?”
“Làm chó săn thì cũng phải là một con chó sáng suốt.”
“Không phải ai cũng có thể chọc vào.”
Chu Tranh híp mắt.
Đời này hắn hận nhất chính là bị người ta chĩa đao vào mình.
Cảm giác này khá khó chịu.
“Hai lựa chọn.”
“Hoặc là chặt tay!”
“Hoặc là chết.”
Lời nói lạnh lùng khiến mọi người cảm thấy tuyệt vọng!