Ăn mày tu tiên - Chương 76 Là Tiểu Hắc phải không
Bước ra khỏi cửa.
Đôi con ngươi của Tiểu Kha hoàn toàn bị bao phủ bởi màu đỏ như máu, khí tức tỏa ra từ cơ thể cậu càng ngày càng đáng sợ.
"Tiểu… Tiểu Hắc… đưa chị gái đi."
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng cậu.
Sau khi nhẹ nhàng đặt chị hai lên lưng Tiểu Hắc, tay phải cậu nắm lấy hư không, phi kiếm Kim Ô lập tức xuất hiện trong tay cậu.
"Kẻ nói dối đều phải chết!"
Lúc này, ý thức của cậu như bị nuốt chửng, thân thể chỉ thực hiện những động tác theo bản năng.
Nhớ lại sự tra tấn dã man mà chị hai phải chịu, cậu lại không khỏi rơi nước mắt.
Mình dại dột nghe lời dối trá của người khác, tưởng chị gái chỉ bị giam giữ mà thôi…
"Chết đi!"
Cậu gầm lên một tiếng, những cơn gió mạnh nổi lên xung quanh cậu, ngay cả những đám mây trên bầu trời cũng tự giác chặn ánh sáng mặt trời.
Nhìn thấy cậu chủ nhỏ mất khống chế, Tiểu Hắc không chần chờ nữa, cõng chị hai trên lưng nhanh chóng biến mất khỏi nơi đó.
Thần thức của Tiểu Kha bao trùm toàn bộ căn cứ quân E, kiếm Kim Ô phát ra tiếng rên rỉ chói tai.
Trên thân kiếm màu vàng đen kinh dị xuất hiện một màu đỏ đậm.
Linh lực màu trắng sữa điên cuồng rót vào thân kiếm, lần nữa biến thành một thanh cự kiếm trăm mét!
Một thanh cự kiếm năm màu bay lên trời, tản ra kiếm ý sắc bén.
Lúc này, Vương Nhạc Hạo thống lĩnh đại quân Hoa Hạ và hơn mười vị tông sư tiến về phía bắc.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phương xa, mơ hồ có thể nhìn thấy thanh kiếm khổng lồ.
"Tiên nhân không chết ư?"
"Xem ra tiên nhân đã đơn thương độc mã giết đến căn cứ quân E."
"Chúng ta đến giúp tiên nhân đi!"
Hơn trăm ngàn quân Hoa Hạ phía sau dường như được tiếp thêm máu, tốc độ hành quân của họ tăng lên gấp nhiều lần.
Lúc này, quân E đang ẩn náu trong căn cứ đều tỏ ra sợ hãi, cầu nguyện đừng bị chém.
Chỉ có điều chuyện này không phải do bọn họ quyết định!
Tiểu Kha gầm lên một tiếng, rút kiếm ra, trước tiên chém ra một kiếm, sau đó quét qua.
Kiếm khí đáng sợ ngay lập tức giết chết hơn chục ngàn quân địch, mặt đất nhuộm đỏ máu.
Máy bay chiến đấu, xe tăng và kiến trúc sắt thép chẳng khác gì mảnh giấy dưới thanh kiếm ấy.
Âm thanh nổ mạnh trong căn cứ, âm thanh của các tòa nhà sụp đổ và tiếng than khóc của kẻ thù văng vẳng không dứt…
"Ai bắt nạt chị gái tôi đều đáng chết!"
Tiểu Kha gầm lên, kéo thanh cự kiếm trăm mét chém giết quân địch một cách điên cuồng.
Trong đan điền, linh lực bị tiêu hao nhanh chóng.
Sau mấy trăm nhát kiếm, toàn bộ căn cứ quân E hoàn toàn bị san bằng.
Thành phố sắt thép thịnh vượng một thời giờ giống như một đống đổ nát, mùi máu tràn ngập khắp nơi.
Hơn trăm ngàn quân địch bị tiêu diệt chỉ còn ba mươi ngàn, tất cả đều chạy tán loạn ra ngoài căn cứ.
Sĩ binh quân E chỉ có một suy nghĩ.
Chạy trốn, thoát khỏi sự giết chóc của ma quỷ!
Đôi mắt của Tiểu Kha dần dần khôi phục sự tỉnh táo, thanh cự kiếm trăm mét từ từ tiêu tan.
Một cảm giác khiến cậu mệt mỏi choáng váng lan khắp cơ thể.
Hai chân cậu xụi lơ quỳ trên đất, cơn choáng mãnh liệt kéo tới đầu.
Lúc này linh lực dự trữ của cậu chỉ còn chưa đến một phần, thậm chí lực tinh thần cũng không còn bao nhiêu, phần lớn đều bị tiêu hao hết.
Nghĩ đến các dị năng giả lừa dối mình và làm hại quân Hoa Hạ.
Ánh mắt cậu lạnh lẽo, dùng chút sức lực cuối cùng tung Kim Ô ra.
Cách căn cứ ba km, hơn mười vị dị năng giả nhìn căn cứ từ xa, há miệng thở hổn hển.
Suýt chút nữa đã bị con quái vật này giết chết, may mà chạy khỏi căn cứ thành công vào giây cuối cùng…
Austin cười lạnh nhìn quân khu hỗn loạn tột cùng, vừa định nói chuyện thì đột nhiên cứng người tại chỗ.
"Này Austin, anh có thấy Bruce không?"
Adam vỗ vai Austin, nghi ngờ hỏi.
Nhưng vừa chạm vào anh ta, Austin liền ngã thẳng xuống đất.
Một lỗ nhỏ xuất hiện giữa ấn đường của anh ta chẳng biết từ lúc nào và giờ đang chảy máu không ngừng.
Mọi người đều thốt lên kinh hãi, không chờ họ kịp phản ứng, một đạo kiếm quang màu vàng kim đã xẹt qua.
Lát sau, hơn mười xác chết đã nằm gọn gàng ở đây.
Kim Ô bay về bên cạnh Tiểu Kha, chui thẳng vào giữa ấn đường của cậu.
Cậu nhếch miệng cười, tầm nhìn dần dần tối sầm, cuối cùng bất tỉnh trên mặt đất.
Cơ thể thanh niên cũng trở lại hình dáng ban đầu.
…
Ở bên kia.
Tiểu Hắc cõng Vương Anh chạy về phía quân khu biên giới.
Nó thận trọng bước về phía trước, luôn chú ý đến tình trạng của cô gái trên lưng.
Nếu cô gái này xảy ra chuyện gì, cậu chủ nhỏ sẽ một tay đâm chết nó.
Khi nó đang đi ngang qua một sườn đồi thì chợt nhận thấy có người ở gần đó.
Cách đó không xa, Bruce vừa trốn thoát khỏi căn cứ đang há miệng thở dốc.
Hai bên đồng thời chú ý tới động tĩnh của đối phương, quay đầu nhìn lại.
Một người một chó nhìn nhau, chỉ cách nhau mấy chục mét.
Bruce chú ý đến người phụ nữ trên lưng con chó, nở nụ cười nham hiểm.
"Người phụ nữ này còn chưa chết sao? Vậy để tao tiễn cô ta lên đường đi, khà khà khà."
Nói xong ông ta duỗi lòng bàn tay nhắm vào Tiểu Hắc, quả cầu lửa nóng rực ngưng tụ trong lòng bàn tay ông ta.
Thấy tình thế không ổn, Tiểu Hắc ngồi xổm xuống, cẩn thận thả cô gái trên lưng mình xuống.
Sau khi Vương Anh an toàn xuống khỏi lưng Tiểu Hắc, nó liền thủ thế muốn tấn công người đàn ông.
Bruce cười nhạo, một con chó lông trắng vậy mà còn vọng tưởng ngăn cản ông ta.
Cho dù là mãnh hổ trên núi hay gấu chó trong rừng, ông ta cũng có thể dễ dàng giết chết.
Vút!
Quả cầu lửa bắn về phía Tiểu Hắc, dọc đường có thể nhận thấy không khí cũng bị nhiệt độ cao bóp méo.
Tiểu Hắc bước tới và giơ chân lên để đánh quả cầu lửa.
Chỉ nghe “Gâu!” một tiếng, móng vuốt của Tiểu Hắc đỏ bừng, bộ lông gần đó cũng biến thành màu cháy đen.
Bruce mở to mắt, cảm thấy không thể tin được.
Ngay cả hổ, vua của các loài thú, cũng không thể chỉ bị thương như thế thôi nhỉ?
Gâu!
Tiểu Hắc: Anh chó nổi giận rồi!
Con chó trắng to lớn gầm lên rồi lao nhanh về phía Bruce, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả báo săn!
Trong lúc Bruce đang choáng váng thì Tiểu Hắc đã lao tới trước mặt ông ta.
Những móng vuốt sắc nhọn phát ra ý lạnh âm trầm cào vào cổ ông ta.
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bruce chợt nhanh chóng rút lui đồng thời thúc giục ngọn lửa phản công.
Đợi đến khi kéo dài khoảng cách, trên cổ ông ta đã xuất hiện một vết xước dài mảnh, nếu sâu hơn có lẽ có thể cắt đứt động mạch chủ.
Tiểu Hắc bị ngọn lửa thiêu đốt cảm nhận được một cơn đau đớn, giương mắt nhìn chằm chằm ông ta.
"Súc sinh, ăn một hoả quyền của tao đi!"
Ông ta quát lên, tung một ngọn lửa hình nắm đấm về phía trước, nhưng uy lực này còn lâu mới bằng hoả quyền của Tiểu Kha.
Ngẩng đầu lên, Tiểu Hắc há miệng, phóng ra một lực hút.
Hoả quyền bay thẳng vào miệng nó, sau đó Tiểu Hắc thoải mái ợ hơi.
"Hả? Mày ăn thật à?"
Vẻ mặt Bruce vô cùng nghiêm trọng, sau đó tung ra hơn mười đòn tấn công.
Không có ngoại lệ, tất cả công kích đều bị Tiểu Hắc nuốt chửng, cuối cùng hóa thành những tiếng ợ dài.
Như để giễu cợt, nó vậy mà lại nháy mắt với ông ta một cách rất nhân hoá.
Tiểu Hắc: Anh trai tiếp tục đi!
Nhìn con chó trắng to lớn kỳ lạ trước mặt, ông ta thật sự sụp đổ.
Vừa định quay người bỏ chạy thì cảm giác được cơn ớn lạnh nơi sống lưng.
Quay người lại, Tiểu Hắc nhếch miệng, trong đôi mắt chó tròn xoe hiện ra vẻ nguy hiểm.
Không bao lâu sau, Tiểu Hắc nhảy ra khỏi người Bruce, bất mãn lắc đầu.
Mà Bruce lúc này đã bị Tiểu Hắc đánh trọng thương thành một phế nhân.
Trên mặt đầy vết xước, gân tay gân chân toàn thân đều bị Tiểu Hắc cắn đứt, nằm liệt trên mặt đất như chó chết không thể động đậy…
Cộc cộc!
Từ xa có tiếng bước chân, Tiểu Hắc đứng trên sườn đồi, ngơ ngác nhìn về phía đó.
Bốn trăm ngàn binh sĩ của Hoa Hạ cùng với máy bay, xe tăng và xe bọc thép đang tiến về phía này.
Nó liếc nhìn Vương Anh đang nằm trên mặt đất, do dự rồi nhanh chóng chạy về căn cứ quân E.
Chẳng mấy chốc, quân đội đã đi đến đây.
Người đứng đầu Vương Nhạc Hạo thốt lên một tiếng khi nhìn thấy cô gái nằm trên mặt đất, nhanh chóng chạy tới thăm dò.
"Bé hai… con…"
"Mau đưa Vương tướng quân về chữa trị!"
Ôm lấy đứa con gái đầy thương tích, Vương Nhạc Hạo bi phẫn, lòng đau như cắt.
Đặc biệt là mười lỗ máu trên ngón tay của con gái khiến sống mũi ông đau nhức.
Người ta nói mười ngón tay nối liền với trái tim, nỗi đau này tương đương với mười ngọn giáo đâm vào tim.
Cơn đau dữ dội như vậy chẳng thể nào tưởng tượng được.
Vương Nhạc Hạo đỏ bừng hai mắt, những tướng sĩ khác cũng buồn bã nhìn lên trời.
Tòng quân hơn mười năm, dù bị thương nặng đến đâu, ông cũng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt nào.
Nhưng lần này, chất lỏng đục ngầu chảy ra từ khóe mắt.
Một chiếc xe quân sự lái tới, hai nhân viên y tế cẩn thận bế Vương Anh lên xe, quay về căn cứ.
Khi con gái được đưa lên xe, Vương Nhạc Hạo mới nhận thấy Bruce nằm bất động trên mặt đất.
Sau đó ông liền hạ lệnh áp giải ông ta về căn cứ để chuẩn bị thẩm vấn.
Phong Khiếu Thiên nghi ngờ nhìn xung quanh, không rõ vì sao tướng quân Vương Anh lại xuất hiện ở đây.
Ngoài ra còn có một dị năng giả trọng thương cũng thình lình xuất hiện ở đây, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Vương Nhạc Hạo trở lại quân đội, sắc mặt âm trầm nhìn quét cả đại quân.
"Vương tướng quân bị tra tấn như thế, đàn ông Hoa Hạ chúng ta phải làm sao?"
"Giết! Giết! Giết!"
Đại quân tiếp tục tiến lên, mỗi người đều chứa đầy hận thù và giận dữ.
Nửa giờ sau.
Quân đội Hoa Hạ nhìn chằm chằm vào đống đổ nát trước mặt với vẻ khó có thể tin được.
Phong Khiếu Thiên dụi mắt, thốt lên kinh ngạc.
"Đây là căn cứ quân E à? Sao trông như đống đổ nát vậy?"
Những bĩnh sĩ khác thì châu đầu ghé tai nghị luận.
"Anh nói xem có phải là tiên nhân làm không?"
“Rất có thể. Vừa rồi kiếm quang từ nơi này truyền tới, rất có thể là tiên nhân ra tay.”
"Hừ, nhất định là quân E lòng muông dạ thú, ngay cả tiên nhân cũng không chịu nổi, đích thân hạ phàm dạy cho bọn họ một bài học!"
…
Mọi người thật sự không ngờ tới cảnh tượng này, kinh ngạc nhìn quanh căn cứ.
Chỉ nhìn thấy một lỗ lớn trên cửa căn cứ, các bức tường và tòa nhà xung quanh dường như đã bị phá hủy bởi vũ lực.
Rõ ràng nhất là một tòa kiến trúc sắt thép bị xẻ làm đôi, trông lung lay sắp đổ.
Gâu gâu!
Tiếng chó sủa non nớt vang lên, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy người đứng đầu.
Đưa mắt nhìn xung quanh, có một con chó nhỏ màu trắng đang ngơ ngác nhìn quân đội ở cổng phía trước.
Vương Nhạc Hạo nhướng mày, ngập ngừng nói.
"Tiểu Hắc? Là Tiểu Hắc phải không?"
Con chó con toàn màu trắng cất bước chạy nhanh về phía Vương Nhạc Hạo.
Sau khi xác nhận con chó là Tiểu Hắc, ông lập tức nhìn quanh tìm kiếm con trai mình.
Vương Tư Kỳ nói với ông rằng Tiểu Kha đưa Tiểu Hắc đi cùng.
Bây giờ Tiểu Hắc xuất hiện ở đây, thế thì con trai ông hẳn cũng ở gần đây.
Chỉ là khu vực này quá nguy hiểm, con trai ông ra sao rồi?
Vương Nhạc Hạo quay người lại, lớn tiếng ra lệnh.
“Bao vây diệt trừ quân E và tìm kiếm dấu vết của thằng bé!”
Sau khi nhận được lệnh, đại quân nhanh chóng xông vào căn cứ và bắt đầu càn quét.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks