Ăn mày tu tiên - Chương 77 Chẳng lẽ là lấy được trong cung điện kỳ lạ đó
Đại quân Hoa Hạ càn quét căn cứ một lượt, càng nhìn càng thấy sợ hãi.
Hơn trăm ngàn xác chết của kẻ thù nằm rải rác khắp căn cứ, vô số tay chân gãy nằm rải rác trên mặt đất.
Binh sĩ may mắn sống sót cũng bị binh sĩ Hoa Hạ bắn chết không thương tiếc.
Ai cũng biết nếu người chiến thắng cuối cùng là quân E thì họ sẽ chỉ tàn ác hơn mà thôi…
Khi một nhóm binh sĩ đang tuần tra thì bất ngờ nhìn thấy một cậu bé nằm trên mặt đất.
Nhớ tới mệnh lệnh của Vương Nhạc Hạo, mọi người vội vàng đem cậu bé đến trước mặt ông.
Nhìn thấy đúng là con trai mình, Vương Nhạc Hạo lo lắng kiểm tra, cuối cùng phát hiện…
Con trai ngủ rất say?
Sau khi tiêu hao hết linh lực, Tiểu Kha mệt mỏi nhắm mắt lại.
Ý thức dần dần chìm vào bóng tối vô tận…
Cậu chỉ cảm thấy linh hồn mình không ngừng rơi xuống, như đang dần chìm xuống đáy biển.
Không biết đã ngủ bao lâu, tưởng chừng chỉ vài phút nhưng cũng tựa như hàng chục năm trôi qua.
Sau khi dần dần tỉnh lại, Tiểu Kha mệt mỏi mở mắt.
Cậu tò mò nhìn xung quanh, trong mắt đầy khiếp sợ.
"Ể, đây là đâu? Không phải vừa rồi mình đang ở căn cứ à. Sao giờ lại ở đây?"
Tiểu Kha ngạc nhiên khi thấy mình xuất hiện cạnh một cung điện trắng xám uy nghi.
Phía trên cửa, trên biển số nhà có khắc một ký tự đặc biệt, không thuộc bất kỳ thể chữ nào cậu đã học.
Nhưng cậu lại có thể hiểu được loại chữ này, ngoài cửa ghi rõ ràng – thần điện Hỗn Độn!
Bậc thang bên ngoài cung điện cao hơn bậc thang dành cho người trưởng thành, bên cạnh bậc thang có hai bức tượng đá hình các con thần thú trông sống động như thật.
Một pho tượng là thần thú Kim Long, một pho tượng là thần thú Hoả Phượng.
Hai bức tượng đá cao hàng trăm mét, toát ra uy áp thần thánh.
Không biết tại sao, cậu cảm giác bên trong cung điện có một luồng khí tức bí ẩn thu hút cậu, như đang kêu gọi cậu đến đó.
Tiểu Kha nhuq ma xui quỷ khiến bước tới trước, chậm rãi bước tới bậc thềm.
Càng đến gần tượng đá càng cảm nhận được một uy áp khó giải thích, đó là cảm giác kép từ thể xác đến tâm hồn.
Khi cậu dùng tay chạm vào các bậc thang, lực đẩy kịch liệt ngay lập tức đẩy cậu ra xa hơn mười mét.
Sau khi lăn hai vòng rưỡi giữa không trung, Tiểu Kha nặng nề ngã xuống đất.
Cảm giác đau đớn thấu tim khắp cơ thể cậu dường như có thật.
Cậu ấm ức giương mắt ngước nhìn cung điện, lại bước tới.
"Sao lại đánh bay tôi? Đó là cái gì, tại sao mình lại cảm thấy… có vẻ quen quen?"
Cậu lẩm bẩm một mình, thở phì phò bước về phía bậc thang.
Lần này cậu cẩn thận giơ ngón tay lên và chạm nhẹ vào bậc thang.
Giống như lần trước, lực đẩy mạnh mẽ ngay lập tức đánh bay cậu đi.
Tiểu Kha không chịu thừa nhận thất bại, liên tiếp thử mấy lần, nhưng cuối cùng đều kết thúc trong thất bại.
"Ôi trời, thật khó chịu."
Tiểu Kha bĩu môi ngồi xuống đất.
Bất kể cậu sử dụng phương pháp nào, chỉ cần chạm vào bậc thang là sẽ bị đánh bay ra xa ngay tức thì.
"Đây là đâu, làm sao ra ngoài đây?"
Tiểu Kha ngồi trên mặt đất cau mày, nghi hoặc nhìn chung quanh.
Vừa rồi mình chỉ lo chạm vào bậc thang mà hoàn toàn quên mất đây không phải là căn cứ của quân E.
Nghĩ đến Chị hai còn đang bị thương nặng, cậu lại trở nên vô cùng lo lắng.
Vừa đứng dậy và chuẩn bị tìm kiếm lối ra thì hai bức tượng thần thú cách đó không xa truyền đến tiếng nổ mạnh.
Cậu ngạc nhiên nhìn về phía bức tượng, thấy những viên đá trên đó nhanh chóng vỡ vụn.
Chỉ chốc lát, hai bức tượng đá biến thành Kim Long và Phượng Hoàng chân chính.
Uy áp thần thánh và đáng sợ lan rộng.
Hú!
Gào!
Hai tiếng thú gầm vang vọng trong không gian, sóng âm khủng khiếp khiến cậu chấn động đến mức đầu óc căng trướng.
Kim Long tản ra thần uy vô thượng, liếc nhìn Tiểu Kha bằng hai con mắt to như cối xay.
Hoả Phượng ở phía bên kia được bao phủ trong ngọn lửa đỏ rực, cũng đang đánh giá con người nhỏ bé này.
Hai con thần thú cùng lúc bay lên trời và bay lượn quanh cậu bé.
Sau đó, Kim Long há miệng phun ra một giọt máu vàng, còn Hỏa Phượng thì mở miệng phun ra một giọt máu đỏ.
Hai giọt máu lập tức thấm vào cơ thể cậu bé.
Trong lúc Tiểu Kha choáng váng thì đột nhiên bị uy áp ngập trời làm cho chấn động mà ngất đi, ý thức lại rơi vào bóng tối…
Nhìn thấy cậu bé bất tỉnh và ngã xuống đất, hai đại thần thú phun ra sóng ánh sáng bao bọc lấy cậu.
Tiểu Kha ngất xỉu trên mặt đất bị một lực nhẹ nhàng nâng lên, chậm rãi ngồi xếp bằng trong hư không.
Một luồng khí tức cổ xưa và thần thánh tỏa ra từ cơ thể cậu, linh khí màu xám đen bao quanh cơ thể cậu.
Trong cơ thể, chất lỏng linh khí màu trắng sữa ban đầu đã chuyển thành màu xám đen.
Hai giọt máu của thần thú lơ lửng trong đan điền, lần lượt chiếm giữ hai bên đan điền.
…
Không biết qua bao lâu, Tiểu Kha mới từ từ mở mắt.
Thứ hiện ra trong tầm mắt là trần nhà trắng xóa và đôi mắt lo lắng của ba chị gái.
Phát hiện em trai cuối cùng cũng đã tỉnh, Vương Tư Kỳ lập tức đi đến bên cậu hỏi.
"Em trai cảm thấy thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?"
Hương thơm sảng khoái truyền đến, Tiểu Kha ngơ ngác nhìn Vương Tư Kỳ.
Có lẽ đã lâu không nghỉ ngơi nên đôi mắt cô đỏ ngầu, sắc mặt hốc hác.
Hai chị gái còn lại cũng không khác mấy, ai nấy đều đang nhìn cậu đầy lo lắng.
Trong lòng Tiểu Kha nóng lên, vui vẻ nói với ba chị gái.
"Chị ơi, em không sao hết. Em rất khỏe đó."
Nói xong, cậu ngồi dậy nhảy ra khỏi giường, mỉm cười ngọt ngào với ba người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba cô gái cuối cùng cũng buông bỏ được lo lắng.
"Khụ!"
Một tiếng ho khan lạnh lùng của người đàn ông vang lên ngoài cửa, chính là Vương Nhạc Hạo phát ra.
Tiểu Kha nghi hoặc nhìn cha, trong lòng có một loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, Vương Nhạc Hạo lấy từ sau lưng ra một cây gậy gỗ nhỏ, vẻ mặt âm trầm nói.
"Thằng nhóc thối, sao con dám tới nơi nguy hiểm như vậy? Không nói tiếng nào lại chạy đến căn cứ địch ngủ say, không sợ người khác ăn thịt con sao? Hại cả nhà lo lắng chết đi được, hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ con!"
Ông giơ cây gậy gỗ lên và đi về phía Tiểu Kha, vẻ mặt nghiêm túc.
"Xí! Bọn họ ăn con được mới là lạ."
Tiểu Kha thấp giọng lẩm bẩm, nhanh chóng núp sau váy Vương Tư Kỳ, ôm chặt đùi chị gái.
Phải nói là chân chị gái trắng nõn, vừa mịn vừa mềm…
Nhìn thấy cha càng ngày càng gần, dường như thật sự muốn đánh mình một trận.
Cậu ngẩng đầu lên, tủi thân làm nũng với chị gái.
"Chị, Tiểu Kha sai rồi, cha muốn đánh em, em sợ đau!"
Vương Tâm Như hơi nhếch khóe môi, sau đó không tự chủ được mà cười khẽ.
Vương Nhạc Nhạc đứng trước mặt cha, nhẹ nhàng nói.
"Được rồi cha, con biết cha không nỡ đánh Tiểu Kha mà. Nó đã biết sai rồi, doạ nó tí là được…"
Vương Nhạc Hạo lúng túng ho khan hai tiếng, sau đó cất cây gậy đi.
Ông quả thực không nỡ đánh đứa con trai quý hoá của mình.
Vương Tư Kỳ nhấc bổng cậu bé đang dính trên đùi mình ra, bất mãn lên tiếng.
"Sao lại chạy tới đây? Tại sao không nhận điện thoại của chị?"
Tiểu Kha bị nhấc lên không trung cười toe toét, ngập ngừng trả lời.
"Em muốn… chơi với Chị hai. Giang Nam nói cho em biết tới đây là có thể tìm được Chị hai."
Dưới tình thế cấp bách, cậu trực tiếp vứt nồi cho người khác!
Vương Tư Kỳ nghe thấy tên Giang Nam thì âm thầm nhớ kỹ, sau này phải dạy dỗ anh ta lại mới được.
Lúc này, Giang Nam đang ở Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô không khỏi hắt hơi một cái, cảm giác mình đang bị một tên khủng bố lớn nào đó nhắm đến.
Nghĩ đến câu hỏi thứ hai, Tiểu Kha lục lọi trong túi rồi lấy ra chiếc Iphone 14 Pro bị hư hại do chiến đấu.
Màn hình điện thoại di động của cậu đã bị vỡ hoàn toàn trong lúc đánh nhau, hiện tại không thể bật lên được.
Vương Tư Kỳ cau mày, tò mò nhìn điện thoại.
Đột nhiên, khói trắng bốc ra từ cổng sạc của điện thoại di động, vỏ sau nóng lên nhanh chóng.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Tiểu Kha vội vàng ném điện thoại đi.
Bùm!
Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất phát nổ, làm ba cô gái mặt xám mày tro.
Vương Tư Kỳ đang ôm em trai giật giật khoé miệng, không khỏi suy đoán.
Rốt cuộc là chất lượng của điện thoại di động không tốt, hay là do em trai sử dụng điện thoại di động quá bạo lực?
Cái này mà còn có thể nổ tung à?
Cô âm thầm quyết định khi nào về sẽ mua một chiếc Huawei Mate 60 cho em trai dùng thử, điện thoại hãng kia quá dễ hỏng.
Bây giờ Tiểu Kha và Vương Anh đã thành công trở về căn cứ, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Kha vẫn còn lo lắng về vết thương của Chị hai nên thăm dò hỏi chị bảy xem Chị hai ở đâu.
Vương Tư Kỳ nghĩ đến tình trạng bi thảm của Chị hai và những vết sẹo kinh hoàng nên không trả lời em trai.
Vương Nhạc Nhạc mím đôi môi đỏ mọng.
Theo như cô ấy được biết, lúc này Chị hai chắc vẫn đang ở trong phòng mổ…
Buổi tối, giờ ăn cơm tại quân khu.
Trong phòng, Vương Nhạc Hạo dù vẫn còn lo lắng cho thương thế của cô con gái thứ hai nhưng tâm trạng cũng tốt hơn hai ngày trước rất nhiều.
Lần này ông không chỉ cứu được con gái và con trai mà còn tiêu diệt toàn bộ quân địch.
Kết quả của cuộc chiến này có lẽ không bao lâu nữa sẽ gây chấn động trong nước và thậm chí cả thế giới.
Sau khi cơm nước xong, Tiểu Kha được ba chị gái đưa vào một căn phòng ngủ sang trọng.
Các chị gái kiên nhẫn dặn dò cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ khởi hành về nhà.
Tiểu Kha ngoan ngoãn gật đầu, giơ bàn tay mập mạp nhỏ bé ra hiệu đồng ý.
Dáng vẻ dễ thương như vậy rất khó khiến người ta liên tưởng cậu chính là sát thần cách đây không lâu đã san bằng căn cứ quân E.
Sau khi chị gái đi ra ngoài, cậu lặng lẽ đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài như một tên trộm.
Phòng ngủ nằm trên tầng hai, cách mặt đất chừng bốn mét.
Cậu trực tiếp trèo qua cửa sổ và nhảy từ độ cao bốn mét, tiếp đất vững vàng trên mặt đất.
Quay đầu nhìn về phía căn phòng trên tầng hai, cậu đoán trong thời gian ngắn cha và các chị sẽ không thể phát hiện được mình.
Triển khai thần thức, cậu tập trung tìm vị trí của Chị hai.
Đột nhiên, cậu kinh ngạc phát hiện thực lực của mình lại lần nữa tăng lên.
Không chỉ phạm vi bao phủ của thần thức trở nên lớn hơn mà linh lực trong cơ thể cũng tăng lên gấp mấy lần.
Linh dịch màu trắng sữa ban đầu biến thành linh dịch màu xám đen, trong đan điền còn có hai đạo ánh sáng lơ lửng.
Một cái sáng như mặt trời, một cái tao nhã như trăng tròn, mỗi cái chiếm giữ một bên của đan điền.
Kỳ lạ hơn nữa là hai quầng sáng trong cơ thể cậu không ngừng phóng ra linh lực thuần khiết, khiến tốc độ tu luyện của cậu tiến triển cực nhanh!
Chẳng lẽ là lấy được trong cung điện kỳ lạ đó?
Tiểu Kha không khỏi suy đoán, cậu luôn cảm thấy cung điện thần bí này không hề đơn giản.
Cậu lắc đầu, mặc dù không biết quả cầu ánh sáng này là gì nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là chữa lành cho Chị hai càng sớm càng tốt.
Thần thức bao trùm căn cứ, cậu dễ dàng vượt qua đám binh lính tuần tra và chạy đến bệnh viện quân khu…
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks