Ăn mày tu tiên - Chương 78 Nếu là thiên đường thì sao mình lại có cảm giác
"Ôi, đám súc sinh đó vậy mà lại làm Vương tướng quân bị thương nặng như vậy. Những lỗ máu trên ngón tay trông thật rợn người."
“Vết sẹo trên mặt cũng rất khó lành, còn cả răng trong miệng nữa. Chắc chắn dung mạo đã bị huỷ hoại rồi.”
“Đáng tiếc nữ trung hào kiệt tài năng như Vương tướng quân lại có kết cục bi thảm như vậy…”
Tại hành lang tầng năm của bệnh viện quân khu.
Hai nữ y tá ghé vào bên cửa sổ thì thầm bàn tán, trong giọng nói mang theo chút tiếc nuối.
Bọn họ không biết rằng ở góc cầu thang, một cậu bé lặng lẽ thò đầu ra nhìn hai người.
"Chỉ còn lại hai chị y tá này."
Tiểu Kha nhếch môi, lặng lẽ đi về phía hai người họ.
“Chị y tá à?”
Hai nữ y tá nghe thấy tiếng động, kinh ngạc quay đầu lại nhưng không phát hiện được gì.
Mãi đến khi cúi đầu xuống mới nhìn thấy một cậu bé xinh xắn và dễ thương đang vẫy tay chào mình.
"Ồ, đúng là một cậu nhóc dễ thương, em tên gì vậy?"
Một nữ y tá mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống, khẽ xoa đầu cậu bé.
Khuôn mặt trắng nõn của cậu có phần múp míp, khuôn mặt tròn trịa mũm mĩm có lực sát thương vô cùng lớn với hai cô.
Tiểu Kha mỉm cười đáp lại.
"Em tên Vương Tiểu Kha, em tới tìm chị gái Vương Anh."
"Vương tướng quân?"
Hai người thốt lên kinh ngạc, đưa mắt nhìn nhau.
Một nữ y tá khác lúng túng nói với cậu.
"Vương tướng quân vừa mới hoàn thành giải phẫu, hiện tại cần nghỉ ngơi…"
Tiểu Kha không khỏi cau mày khi nghe chị hai đã làm giải phẫu.
U Minh Quỷ Nhãn!
Vẻ mặt của hai nữ y tá dần dần trở nên đờ đẫn, ngơ ngác đứng đó.
Nếu nhìn từ xa sẽ thấy vài binh sĩ đang làm nhiệm vụ ở tầng dưới cũng đang đứng ngơ ngác, trong con ngươi có ánh sáng xanh nhấp nháy.
"Chị gái em đâu? Đưa em tới đó nhanh lên."
Hai người phụ nữ cứng ngắc gật đầu rồi dẫn cậu đến một phòng bệnh cao cấp.
Đẩy cửa ra, cậu vội vàng đến bên giường Chị hai.
Vương Anh vẫn đang hôn mê, vết thương nặng trên người đã được phẫu thuật khâu lại.
Phần thịt hoại tử được loại bỏ, khử trùng và băng bó.
Tuy nhiên răng, vết bỏng và vết sẹo nhỏ trên mặt vẫn chưa được xử lý.
Nhưng những vết thương này đối với Tiểu Kha không tính là khó. Ngay cả bệnh ung thư cậu cũng dễ dàng chữa khỏi, huống chi là loại vết thương này.
Lấy ngân châm ra, đóng cửa và kéo rèm lại.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tiểu Kha bắt đầu cởi quần áo bệnh nhân trên người chị gái, đồng thời che đi bộ phận riêng tư của cô ấy.
Phải đến khi cởi bỏ quần áo, những vết sẹo trên cơ thể cô ấy mới lộ rõ.
Những vết thương và vết bầm tím dày đặc khiến người ta nhìn mà tê cả da đầu.
Kìm nén cơn tức giận trong lòng, Tiểu Kha tức giận hừ một tiếng.
"Đồ độc ác, chết như thế thật sự quá hời cho các người!"
Sau khi bình tĩnh lại, cậu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình ngọc nhỏ.
Bên trong là đan dược nhị phẩm được cậu luyện chế trong thời gian rảnh rỗi – Sinh Cơ Đan.
Tác dụng chính của nó là sinh cơ tạo cốt, là một loại đan dược dùng để điều trị các vết thương da thịt của các tu sĩ.
Trước đó ở trong căn cứ của quân địch, cậu đã sử dụng Bổ Khí Đan nhất phẩm và linh lực trong cơ thể để tạm thời bảo vệ tính mạng cho Chị hai.
Bây giờ cậu muốn chị gái bình phục hoàn toàn!
Nhẹ nhàng mở miệng Chị hai, cậu trực tiếp nhét Sinh Cơ Đan vào miệng cô ấy.
Đan dược tan trong miệng, cậu nhanh chóng phóng ra linh lực giúp chị gái hấp thu dược hiệu.
Ngay sau đó, Tiểu Kha cầm ngân châm cạnh giường bắt đầu châm cứu.
Mỗi lần đặt châm chỉ mất một cái chớp mắt, mười tám mũi ngân châm đâm vào các huyệt đạo tương ứng một cách chính xác.
Một dòng điện ấm áp xuất hiện trong cơ thể Vương Anh, phối hợp với sức mạnh của thuốc lưu chuyển trong cơ bắp và tĩnh mạch.
Nếu có một chuyên gia châm cứu ở đây, có lẽ sẽ kinh ngạc trừng to mắt trước kỹ thuật châm cứu độc đáo này.
Tiểu Kha nhắm mắt lại, không ngừng truyền linh lực vào trong cơ thể chị gái.
Dược hiệu của đan dược được linh khí truyền đi khắp cơ thể, cơ thể cô cũng bắt đầu xuất hiện phản ứng.
Đầu tiên, những vết sẹo nhỏ bắt đầu đóng vảy, sau đó những vết thương được phẫu thuật khâu lại và những vùng da xấu bị loại bỏ bắt đầu mọc ra da thịt mới.
Khu vực thay đổi nhiều nhất là răng của cô ấy.
Những chiếc răng đã mất ban đầu mọc trở lại và xếp thành hai hàng ngay ngắn.
Tiểu Kha vui vẻ đứng trên ghế, cúi xuống quan sát hàm răng mới mọc của Chị hai.
Không ngờ chiếc ghế rung chuyển, cậu vô tình ngã về phía trước.
Hai quả bóng thịt mềm mại lập tức bao bọc lấy cậu, chị hai đang bất tỉnh bỗng nhiên khẽ kêu lên.
Tiểu Kha sợ đến mức nhanh chóng dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy mép giường, rút đầu ra.
Hít vào hai luồng không khí trong lành, cậu không khỏi phàn nàn.
"Sao trên ngực chị gái đều có thứ này nhỉ? Có tác dụng gì chứ?"
Lắc đầu một cái, cậu lại nhìn hàm răng trắng trong miệng chị gái rồi gật đầu hài lòng.
Hồi phục khá tốt, vấn đề duy nhất lúc này là vết bỏng trên mặt.
Bên trái khuôn mặt của chị hai có một vết sẹo dài năm centimet.
Nhìn vết sẹo này thì có lẽ là bị người ta dùng bàn ủi nóng đỏ in lên.
Dưới tác dụng của Sinh Cơ Đan, phần lớn vết sẹo trên mặt đã lành.
Nhưng vẫn còn để lại dấu vết, nhìn thấy mà phát hoảng.
Suy nghĩ một chút, cậu lấy ra một viên Trú Nhan Đan nhét vào trong miệng Chị hai.
Đan dược tan chảy trong miệng và bắt đầu nhanh chóng phát huy dược hiệu.
Làn da của Vương Anh bắt đầu trở nên trắng nõn, những vết bỏng trên má cũng dần biến mất, trông trắng trẻo mịn màng.
Làm xong tất cả những điều này, Tiểu Kha mới thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ chỉ cần ngồi bên giường im lặng chờ chị hai tỉnh dậy.
Theo ước tính của cậu, chị hai có thể gần như lành hẳn chỉ sau một đêm, đại khái sáng sớm ngày mai là có thể tỉnh lại.
Ngồi trên ghế, Tiểu Kha chán nản nghiêng người, nằm ở mép giường.
Cậu dự định canh gác chị gái suốt đêm để phòng ngừa lại xuất hiện tình huống khẩn cấp.
Nửa đêm, cơn buồn ngủ khủng khiếp ập đến.
Tiểu Kha nằm ở bên giường cảm thấy mí mắt có hơi nặng trĩu, chậm rãi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Nằm sấp khi ngủ rất khó chịu, cậu nhích người bò lên giường như mộng du.
Sau đó cậu vặn vẹo và leo lên giường của Chị hai.
Dựa vào vòng tay của Chị hai, cậu hài lòng không động đậy nữa…
Ở phía bên kia, trong một căn phòng nào đó.
Vương Tư Kỳ xem qua video giám sát trên điện thoại di động, chàng trai mặc áo bào trắng xuất hiện trong màn hình khiến cô không khỏi liên tưởng đến Tiểu Kha.
Những chuyện xảy ra với em trai cô gần đây kỳ lạ đến mức nhiều lần cô đều không thể tìm ra nguyên nhân.
Ví dụ, khi em trai đi thi lại có thể đạt điểm tuyệt đối với một bài kiểm tra khó như vậy.
Một ví dụ khác là em trai biến mất một cách bí ẩn suốt một tháng rồi đột nhiên xuất hiện trở lại.
Ngoài ra còn có vụ đổ thạch trước đây, liên tiếp mở ra hơn mười khối vật liệu ngọc cao cấp.
Lần này còn thái quá hơn, em trai không biết làm sao lại có thể khiến phi công đưa thằng bé đến biên cương.
Vả lại theo lời cha kể thì khi tìm thấy em trai, cậu còn đang nằm ngủ trong căn cứ địch.
Ngoài ra, gần đây Tiểu Hắc dường như đã thông minh hơn rất nhiều, không giống một con chó bình thường chút nào.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy em trai chắc chắn đang che giấu điều gì đó.
Vương Tư Kỳ tập trung suy nghĩ rồi thở nhẹ, nhìn bầu trời đêm qua cửa sổ…
Sáng hôm sau.
Lông mi Vương Anh khẽ run lên, sau đó cô ấy mở bừng mắt, nhìn khắp căn phòng.
"Bệnh viện quân khu, sao mình lại ở đây?"
Giọng cô ấy khàn khàn, toàn thân đau nhức và yếu ớt.
Đột nhiên, cô ấy cảm thấy có thứ gì đó âm ấm áp vào ngực mình.
Cô ấy cau mày, nhấc chăn lên, trong mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng nhỏ bé.
Cậu bé hơi hé miệng ôm eo cô ấy, môi hồng răng trắng, khuôn mặt tròn vo nõn nà xinh xắn…
Đây không phải là người em trai mà cô ấy mong nhớ ngày đêm sao?
Tiểu Kha cảm nhận được ánh nắng, không khỏi che mắt lại, dường như bị nắng chiếu rất khó chịu.
Vương Anh lập tức đắp chăn lên, ôm chặt Tiểu Kha vào lòng.
Lúc này cô ấy đang tự hỏi liệu mình đã chết hay chưa, đây là thiên đường ư.
Tiểu Kha cảm thấy khó chịu, duỗi bàn tay mũm mĩm ra mò mẫm về phía trước.
Cái chạm này khiến Vương Anh kinh hãi hét lên, hai má lập tức đỏ bừng.
"Hả? Nếu là thiên đường thì sao mình lại có cảm giác?"
Vương Anh nhận thấy có gì đó không ổn, ngồi dậy nhìn quanh phòng thì phát hiện đây quả thực là bệnh viện quân khu.
Nếu tất cả những điều này là sự thật thì cậu bé dưới chăn… chính là Tiểu Kha?
Vương Anh lại nhấc chăn lên, phát hiện mình đã bị lột sạch chỉ còn đồ lót, trong lòng có chút xấu hổ và tức giận.
Cô ấy nắm lấy quần áo của cậu nhóc, trực tiếp nhấc lên quan sát.
Tiểu Kha đang ngủ ngon lành bị động tác này đánh thức, chớp chớp đôi mắt to ngấn nước nhìn Chị hai.
Vương Anh cũng nhìn Tiểu Kha bằng đôi mắt đẹp.
“Chị hai, chị tỉnh rồi à?”
Giọng nói mềm mại lọt vào tai, Vương Anh kinh ngạc mím môi.
"Em gọi chị là gì?"
Tiểu Kha nghi hoặc nghiêng đầu, lẽ nào chị hai không biết cậu?
Cậu dụi mắt rồi trả lời một lần nữa.
"Em là Vương Tiểu Kha, chị là chị hai của em mà."
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks