Ăn mày tu tiên - Chương 79 Chắc là chị sẽ tin cậu nhỉ
Nghe cậu bé trả lời như vậy, Vương Anh run rẩy ôm chặt cậu vào lòng.
Tiểu Kha không hiểu tại sao chị hai lại có phản ứng dữ dội như vậy.
Kẹt!
Cửa phòng bệnh được mở ra, mấy bác sĩ quân y đem theo dụng cụ đi vào phòng.
Nghe thấy tiếng bước chân ở cửa ra vào, Vương Anh nhíu mày, nói bằng giọng mệnh lệnh:
“Ra ngoài hết đi!”
Câu ra lệnh lạnh lùng, nghiêm nghị này khiến các bác sĩ sợ run người, cuống quít rời khỏi phòng.
Trong đó, vị bác sĩ quân y già vốn muốn kiểm tra sức khỏe toàn thân cho tướng quân thậm chí còn kinh ngạc ra mặt.
Theo như ông ta phân tích thì ít nhất phải mất ba ngày thì tướng quân mới có thể tỉnh lại được.
Vậy mà hiện tại chỉ mới một đêm, tướng quân đã tỉnh hẳn. Ông ta thực sự không ngờ tới chuyện này.
Trong phòng bệnh, Vương Anh nhẹ nhàng đặt em trai xuống giường, kinh ngạc quan sát cơ thể mình.
Da dẻ mịn màng, trắng trẻo, thậm chí còn đẹp hơn cả trước đây. Những vết sẹo tra tấn đã hoàn toàn biến mất.
Lúc bị cầm tù, Vương Anh vẫn có ý thức. Tên tướng quân tóc vàng đó đã tra tấn cô ấy rất nhiều. Ngày nào cô ấy cũng phải chịu đựng đủ kiểu cực hình.
Bị kìm nhổ răng, bị bàn ủi làm phỏng mặt, thế nhưng giờ đây tất cả đã khôi phục như lúc ban đầu.
Thật quá thần kỳ, rốt cuộc là sao?
Vương Anh cười, nhéo nhẹ khuôn mặt mập mạp của Tiểu Kha.
“Sao em lại ở đây?”
Adv
Tiểu Kha há hốc miệng trông ngốc nghếch mà dễ thương.
“Em, chị bảy, chị tám, chị năm và cha đều tới đây.”
Nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp của Vương Anh lóe lên sự ngạc nhiên. Sau đó, cô ấy nhanh chóng mặc đồng phục bệnh nhân vào.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, mấy bác sĩ quân y đứng ngoài cửa cung kính nói:
“Vương Tướng quân, hiện tại chúng tôi cần kiểm tra sức khỏe cho cô, xin cô cho chúng tôi vào phòng.”
Sắc mặt Vương Anh hơi khó chịu nhưng cô ấy vẫn đáp lại ngoài cửa:
“Vào đi.”
Cửa phòng bệnh lại được mở ra, bốn bác sĩ quân y thận trọng đi lại chỗ giường bệnh.
“Ôi chao!”
Bọn họ giật mình thốt lên, kinh ngạc nhìn Vương Anh.
Vương Anh càng cau mày sâu hơn, sắc mặt sa sầm lại. Bình thường, cô ấy ghét nhất là người ta hô to gọi nhỏ.
Adv
Nếu như có binh sĩ ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ nói cho những bác sĩ này biết tướng quân sắp nổi giận rồi, cứ đợi chịu phạt đi.
Nhận ra mình thất thố, bốn người vội vàng cúi đầu xin lỗi Vương Anh.
“Xin… Xin lỗi Vương Tướng quân, chúng tôi nhất thời ngạc nhiên nên…”
“Được rồi!”
Vương Anh ngắt lời bọn họ, bực bội ra lệnh:
“Cần kiểm tra gì thì làm mau lên.”
Mấy bác sĩ quân y liếc nhìn nhau, tiến lại gần, dùng dụng cụ kiểm tra toàn thân cho Vương Anh.
Cuối cùng, bọn họ kinh ngạc nhìn kết quả kiểm tra, không ngờ các chỉ số sức khỏe của Vương Tướng quân đều bình thường, mà vết sẹo mổ hôm qua cũng đã biến mất.
Thậm chí răng trong miệng cũng đã mọc trở lại, những vết sẹo to nhỏ đều đã kết vảy, tróc ra…
Chỉ sau một đêm, vết thương nặng bình phục, vết sẹo biến mất, ngay cả răng bị mất cũng mọc lại!
Bọn họ chưa từng nghe nói tình huống này bao giờ nên không tài nào hiểu nổi.
Vương Anh sờ da mặt, thắc mắc hỏi:
“Ai chữa cho tôi vậy?”
Một bác sĩ quân y cuống quít mở miệng:
“Thưa tướng quân, là mấy bác sĩ nước ngoài, nghe nói người mổ chính là giáo sư Thẩm.”
“Giáo sư Thẩm? Bảo ông ấy tới gặp tôi.”
Mấy bác sĩ quân y vội vàng đi ra ngoài, chẳng mấy chốc đã dẫn một nam bác sĩ trung niên tới.
Lúc được đưa tới phòng bệnh của tướng quân, ông ta không khỏi thắc mắc.
Khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, toát lên khí thế hào hùng ngồi trên giường bệnh, ông ta không tin nổi, trợn tròn hai mắt.
Vương Anh ngẩng đầu quan sát người đàn ông, không phát hiện ra có gì đặc biệt.
Cô ấy ho khẽ một tiếng, hờ hững hỏi người đàn ông:
“Ông là người mổ cho tôi à?”
Giáo sư Thẩm gật đầu, ngờ vực mình mặt và miệng Vương Anh.
“Vậy… Vết sẹo và khuôn mặt của tôi cũng là ông chữa ư?”
Nghe vậy, giáo sư Thẩm ngạc nhiên. Ông ta không hề có khả năng chữa sẹo cấp tốc như vậy.
Nhưng nghĩ đến chuyện đối phương là một tướng quân, nếu như có thể được tướng quân ưu ái thì chẳng phải sự nghiệp của ông ta sẽ bay lên thẳng mây xanh hay sao?
Ông ta khom lưng, nghiêm túc nói:
“Thưa tướng quân, là tôi chữa.”
“Thấy Vương Tướng quân thương tích đầy mình, dung mạo bị hủy hoại, tôi rất xót xa nên đã nỗ lực cùng với các đồng nghiệp cứu chữa nhiều tiếng đồng hồ…”
Ông ta nói xong, Tiểu Kha kinh ngạc nhìn ông ta, không hiểu sao ông ta có thể mặt dày nói ra những lời này.
Rõ ràng chị hai là do mình chữa khỏi, tại sao lại trở thành công lao của người đàn ông này?
Càng nghĩ càng giận, Tiểu Kha khều lưng Chị hai, muốn nói sự thật cho chị hai biết.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, ba cô gái xinh đẹp tuyệt trần mở cửa đi vào phòng. Họ chính là ba cô con gái nhà họ Vương.
Thấy các em tới, Vương Anh nói với đám người trong phòng bệnh:
“Giáo sư Thẩm, tôi xin ghi nhớ công ơn của ông.”
“Các ông đi ra ngoài trước đi.”
Người đàn ông trung niên suýt thì cười phá lên. Ông ta vội vàng ra khỏi phòng. Bốn bác sĩ quân y còn lại cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Sau khi vào phòng, Vương Tư Kỳ nhìn về phía giường bệnh, quả nhiên trông thấy em trai đang ở đây.
Sáng nay, ba chị em bọn họ qua gọi em trai dậy nhưng không thấy cậu bé đáp lại.
Theo bọn họ đoán, rất có thể là em trai sẽ tới thăm chị hai nên ba người mới chạy ngay tới bệnh viện quân khu.
Ở bên cạnh em trai, chị hai cười tươi, chăm chú nhìn bọn họ.
“Chị hai, sức khỏe của chị sao rồi?”
Vương Tư Kỳ nhíu mày hỏi, không ngừng quan sát người Vương Anh, thấy cô ấy đã hồi phục hoàn toàn.
Vương Tâm Như và Vương Nhạc Nhạc cũng khiếp sợ không nói nên lời. Tình trạng thê thảm của chị hai hôm qua vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của bọn họ.
Vương Anh mỉm cười, nói với ba cô em gái:
“Chị cũng không biết giáo sư Thẩm làm thế nào, đúng là rất thần kỳ, hơn nữa chị cảm thấy thể chất của mình đã được cải thiện không ít.”
Tiểu Kha tức giận đứng dậy, vừa định mở miệng thì lại bị Vương Anh ôm vào lòng, lời đang định nói bị nghẹt lại trong cổ họng.
Vương Nhạc Nhạc do dự, mở miệng hỏi ra điều mà mọi người đều tò mò:
“Chị hai, tại sao quân E lại muốn bắt chị? Thời gian qua đã xảy ra những gì?”
Vương Anh cười buồn, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
“Em gái à, thế giới này có rất nhiều người lòng lang dạ thú, chẳng hạn như nước E.”
“Oán hận giữa Hoa Hạ và bọn họ chất chồng đã lâu. Hơn nữa gần đây, quốc chủ nước E có ý đồ khai chiến với Hoa Hạ.”
Ba cô gái mang theo sắc mặt nặng nề, kinh ngạc nghe chị hai kể, Tiểu Kha cũng nằm trên giường nghe lỏm.
“Đại nạn của quốc chủ của chúng ta sắp tới, chẳng mấy chốc thời kỳ biến động sẽ tới.”
“Các thái tử bận tranh giành ngôi báu, hoàn toàn không quan tâm chuyện phái binh trấn thủ vùng biên giới, cho nên…”
“Bọn họ bắt chị là vì muốn chị quy thuận nước E, mơ mộng hão huyền muốn chị ra lệnh rút quân, mở đường cho nước E.”
“Nếu như bọn họ đặt chân được vào lãnh thổ của Hoa Hạ thì e là chiến tranh sẽ nổ ra giống như năm đó!”
Nghe tới đây, trong lòng các cô gái mất một lúc lâu vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Bọn họ ngồi quây quần kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra gần đây, trong đó có cả chuyện chiến tranh với quân E mấy hôm nay.
Nghe tới chuyện căn cứ của quân E bị một vị tiên nhân thần bí xóa sổ, Vương Anh lộ vẻ không thể tin nổi.
Trên thế giới nào có tiên nhân nào có thể một mình xóa sổ căn cứ của E?
Dương như đã đoán được chị hai sẽ không tin, Vương Tâm Như lấy chiếc điện thoại đã chuẩn bị sẵn từ đầu ra, mở video lên.
Video quay lại cảnh phế tích của căn cứ quân E và cảnh thanh niên áo trắng ngăn cản tên lửa đạn đạo.
“Gì cơ, một mình ngăn cản tên lửa Lôi-15?”
Vương Anh cảm thấy đầu mình kêu lên ong ong, thực sự không dám tin có người lại làm được điều này.
Điều này chẳng khác nào có người nói rằng con kiến biết chơi bóng rổ, hơn nữa còn có chứng cứ có thể chứng minh…
Lúc cô ấy hôn mê, hình như đã cảm nhận được có người cứu mình, hơi thở ấy rất ấm áp.
Nếu như căn cứ của quân E bị tiên nhân xóa sổ thì rất có thể người cứu cô ấy chính là tiên nhân.
Vương Anh lại hỏi tiếp:
“Các em biết ai đưa chị về không?”
Ba cô em gái đồng loạt lắc đầu, bọn họ chỉ biết cha phát hiện ra chị hai trên đường hành quân.
Vương Tư Kỳ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, nói với Chị hai:
“Bọn em không biết nhưng chắc là có một người biết. Lúc cha tìm được chị, người đó nằm bên cạnh chị.”
Tiểu Kha hơi căng thẳng, không biết có nên nói cho chị biết người áo trắng đó chính là mình hay không.
Chắc là chị sẽ tin cậu nhỉ?
Không lâu sau, tin tức Tướng quân Vương Anh đã tỉnh lại được lan truyền trong quân đội.
Các binh sĩ ngạc nhiên la lên, truyền tin vui này cho nhiều người hơn.
Toàn bộ quân khu hết sức náo nhiệt, tiếng khua chiêng gõ trống vang khắp căn cứ.
Vương Nhạc Hạo đang bận việc công, tạm gác lại mọi chuyện, giao công việc cho phó tướng rồi lập tức chạy tới bệnh viện quân khu.
Trước khi đi, ông tiện tay bế Tiểu Hắc đang nằm ngủ dưới đất đi theo.
Tiểu Hắc: Tôi đang ngủ mà!
Lúc ông tới bệnh viện, mở cửa phòng ra, mấy cô con gái đang cười đùa, nói chuyện phiếm, Tiểu Kha được Vương Anh ôm vào lòng.
Thấy da dẻ con gái mịn màng, trắng trẻo, ông kinh ngạc chạy lại kiểm tra.
“Bé hai, con uống linh đan diệu dược gì vậy?”
Tiểu Kha chớp đúng thời cơ, chui ra khỏi ngực Chị hai, nói bằng giọng non nớt:
“Chị hai uống thuốc của con nên mới khỏi!”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks