Ăn mày tu tiên - Chương 83 Chào tiền bối, tại hạ là Hổ Đen
Trong phòng họp của tập đoàn Cao Thị.
Vương Tư Kỳ cầm một bản hợp đồng trên tay, nghiêm túc đọc, cuối cùng chậm rãi để xuống bàn.
“Sếp Cao, ông chịu nhường lợi ích như vậy chắc chắn là có điều kiện kèm theo, đừng vòng vo nữa, nói thẳng đi.”
Cao Gia Tuấn ngồi đối diện Vương Tư Kỳ, tầm mắt lơ lửng, nghi ngờ nhìn chăm chú chén trà bên cạnh Vương Tư Kỳ.
Tại sao anh ta đã bỏ thuốc mê vào chén mà lâu vậy rồi, cô ấy vẫn chưa có phản ứng gì?
“Ha ha, tổng giám đốc Vương quả nhiên thông minh.”
“Tôi bằng lòng nhường năm phần trăm chính là muốn bày tỏ thành ý cho cô biết.”
“Cao Thị chúng tôi có thể là đối tác hợp tác lâu dài.”
Vương Tư Kỳ cười “xùy” một tiếng. Ở trước mặt thương nhân, chỉ có lợi ích cao hơn, không có bạn bè vĩnh viễn.
Chuyện hoang đường kiểu này nên giữ lại mà lừa con nít ranh sáu tuổi.
Sáng hôm nay, Cao Gia Tuấn nói anh ta có chuyện làm ăn muốn bàn.
Cho nên cô ấy muốn xem thử, chỉ là không biết anh ta đang có ý đồ gì.
Ầm!
Cửa phòng họp bị đạp văng ra, bốn người đàn ông mặc áo đen bước vào phòng, hơi thở hung hãn lập tức lan tràn.
Những người đàn ông này vừa nhìn là biết không phải hạng tầm thường, trên người bọn họ có sát khí, ánh mắt vô cùng ác độc, nham hiểm.
Tiểu Liên sợ hãi, liên tục lùi lại. Vương Tư Kỳ cau mày hỏi Cao Gia Tuấn:
“Sếp Cao làm vậy là có ý gì? Bốn người này là ai?”
Nghe vậy, Cao Gia Tuấn lộ vẻ lúng túng, không mở miệng giải thích.
Adv
Nhiệm vụ của anh ta chính là hẹn Vương Tư Kỳ tới, chuyện sau đó không liên quan gì tới anh ta.
Người đàn ông mặc áo đen cầm đầu cười khẩy một tiếng, chậm rãi đến gần Vương Tư Kỳ.
“Nhà họ Vương ở Ma Đô chẳng qua chỉ là con chó hoang bị chủ nhà vứt bỏ mà thôi.”
Tên này vươn tay ra tóm Vương Tư Kỳ nhưng lúc chạm vào cô ấy thì bàn tay lại như bị một bức chắn vô hình ngăn cản.
Người đàn ông mặc áo đen kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt, sau đó ra tay lại một lần nữa, lần này làm mạnh tay hơn.
Thế nhưng dù anh ta đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể chạm được vào Vương Tư Kỳ, bàn tay dừng lại cách cô ấy 10cm, không thể tới gần hơn được.
“Gấu Đen, Báo Đen, Heo Đen, ba người chúng mày còn không mau lại đây hỗ trợ!”
Ba tên áo đen còn lại nhanh chóng chạy tới, vươn tay ra tóm Vương Tư Kỳ.
Kỳ lạ là cả bốn người đều không thể chạm được vào cô ấy.
Khi bọn họ tới gần thì sẽ bị một sức mạnh thần bí ngăn cản.
Mọi người, trong đó có cả Vương Tư Kỳ đều ngẩn người, không biết phải làm gì cho phải.
Cảm nhận được hơi ấm ở ngực, Vương Tư Kỳ ngờ vực sờ thử chỗ đó thì biết đó chính là chỗ treo miếng ngọc bội mà em trai tặng.
Adv
Lẽ nào là do ngọc bội?
Vương Tư Kỳ không để ý thấy miếng ngọc bội bên trong áo lúc này đang lóe lên ánh sáng màu xanh lam.
Thuốc mê mà Cao Gia Tuấn bỏ đã bị linh lực của ngọc bội hóa giải, nếu không thì cô ấy đã hôn mê từ lâu rồi.
“Thế này là sao!”
Gã đàn ông cầm đầu kinh ngạc thốt lên. Cả bốn người bọn họ đều là võ giả nội kình, vậy mà hiện tại ngay cả một người phụ nữ cũng không tóm được?
Chú ý thấy Tiểu Liên ăn mặc trang phục của thư ký, tên này lập tức nghĩ ra cách.
Gã dùng một tay nhấc Tiểu Liên lên, cảm giác ngạt thở dữ dội làm mặt Tiểu Liên đỏ bừng, thân thể không ngừng giãy giụa giữa không trung.
“Vương Tư Kỳ, nghe lời đi theo bọn tao thì tao không giết nó, nếu không…”
Vương Tư Kỳ ngồi trên ghế, siết chặt nắm đấm, trông thấy Tiểu Liên đau đớn, cô ấy thực sự không đành lòng.
“Được, ông thả cô ấy ra đi, tôi đi với ông!”
Người đàn ông mặc áo đen nở nụ cười âm hiểm, ném Tiểu Liên đi như ném một bịch rác.
Bốn người dẫn theo Vương Tư Kỳ đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Cao Gia Tuấn, Vương Tư Kỳ lạnh giọng bảo:
“Sếp Cao đã cân nhắc tới hậu quả chứ? Nếu như cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Cao sụp đổ vì anh thì anh đừng có hối hận đấy!”
Cửa phòng đóng lại, Tiểu Liên vội vàng chạy ra ngoài đi báo tin tổng giám đốc bị bắt.
Trong phòng họp, Cao Gia Tuấn ngồi liệt người trên ghế. Anh ta cảm thấy lưng lạnh toát, trong lòng hơi bất an.
Một lúc lâu sau, anh ta mới dằn cảm giác cháy bỏng trong lòng xuống, châm một điếu thuốc lá hút mấy hơi.
Lần này anh ta làm việc cho nhà họ Vương ở thủ đô. Nhà họ Vương ở Ma Đô có thể sánh bằng nhà họ Vương ở thủ đô hay sao?
Một bên là cá chạch trong vũng bùn, một bên là rồng lớn bay trên trời, hoàn toàn không cần phải so sánh.
Hơn nữa, đối phương còn đã đảm bảo với anh ta, nếu như làm tốt việc này thì sẽ nâng đỡ nhà họ Cao trở thành gia tộc số một tại Ma Đô!
Với sức hấp dẫn lớn như thế, tin rằng dù có là nhà Âu Dương hay nhà họ Lý cũng khó lòng chống lại được cám dỗ.
Anh ta đứng dậy bước tới bên cửa sổ sát đất, dõi mắt nhìn phương xa, nghĩ xem phải ứng phó với những chuyện tiếp theo như thế nào.
Đột nhiên, anh ta trông thấy chân trời xuất hiện một chấm đen nhỏ xíu, chấm đen ấy dần to ra, dường như đang bay về phía này.
Cao Gia Tuấn lơ đễnh, nhả khói thuốc ra che mờ tầm mắt rồi xoay người đi về phía cửa.
Choang!
Tiếng vỡ lớn vang lên, mảnh kính trong phòng họp bể nát toàn bộ, rơi lả tả xuống sàn, một luồng khí mạnh thổi người Cao Gia Tuấn lảo đảo.
Anh ta kinh ngạc quay đầu lại nhìn, sau đó há hốc mồm hoảng sợ, mãi không nói nên lời.
Một chàng trai áo trắng cực kỳ anh tuấn đứng trên thân kiếm đen vàng lơ lửng giữa phòng họp.
Người tới chính là Tiểu Kha. Để tránh bị lộ, trên đường đi, cậu đã dùng thuật dịch dung.
Cậu không khỏi nghĩ thầm, mình đúng là một thiên tài nhỏ!
Cậu đảo mắt một vòng, không thấy bóng dáng chị bảy đâu, xem ra chị bảy vừa mới đi.
Trông thấy Cao Gia Tuấn đang đứng ngây người, Tiểu Kha la lên:
“Này, xin lỗi vì làm hỏng cửa sổ nhé.”
“Anh có thấy chị… Thấy Vương Tư Kỳ đâu không?”
Cao Gia Tuấn hoàn hồn, lập tức lắc đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tại sao đối phương lại biết bay?
Anh ta tìm Vương Tư Kỳ làm gì?
Tiểu Kha cảm nhận lại vị trí của ngọc bội, ý thức chuyển động, phi kiếm Kim Ô lập tức chở cậu biến mất trong nháy mắt.
Cao Gia Tuấn kinh ngạc nhìn đống bừa bộn, trong lòng dấy lên sóng gió động trời.
Người đàn ông vừa rồi kia biết bay ư?
Anh ta lao vào làm vỡ cả kính cường lực?
…
Trong chiếc Land Rover màu đen.
Bốn người đàn ông áo đen chăm chú nhìn Vương Tư Kỳ, gã cầm đầu lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
Chỉ chốc lát, đầu bên kia đã vang lên giọng nói hào sảng của Vương Nhạc Hạo:
“Alo? Ai vậy?”
“Gia chủ nhà họ Vương, con gái ông đang trong tay tôi, muốn nó sống thì ngoan ngoãn giao Vương Tiểu Kha ra đây.”
“Chúng mày dám! Mày là người nhà họ Vương ở thủ đô sai tới phải không?”
“Ồ, gia chủ nhà họ Vương, ông giao con trai ra đây, chúng tôi đảm bảo sẽ không động tới nhà các ông, đừng vọng tưởng khiêu khích quyền uy của nhà chính.”
“Ông là người thông minh nên hãy tự chọn đi, tám giờ tối nay, địa chỉ tại…”
Điện thoại cúp máy, người đàn ông mặc áo đen cất điện thoại đi, nở nụ cười, nhưng nụ cười này ở trong mắt người khác còn khó coi hơn cả khóc.
Vương Tư Kỳ vẫn giữ được bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp quan sát bọn người này và hoàn cảnh xung quanh.
“Bên phía thủ đô trả cho các ông bao nhiêu tiền, tôi sẵn sàng trả gấp đôi.”
Vương Tư Kỳ lạnh nhạt nói với tên cầm đầu nhưng tên này lại càng càn rỡ hơn:
“Đừng bàn bạc giao dịch với bọn tao, bọn tao không phải sát thủ, mày hãy ngoan ngoãn chút đi.”
Ô tô chạy rất nhanh, xe và người đi đường xung quanh thưa dần, cuối cùng xe chạy tới một nhà máy bỏ hoang.
Vương Tư Kỳ cau mày, nghĩ xem phải làm thế nào mới thoát khỏi cảnh này được.
Heo Đen lái xe ngáp một cái, đột nhiên trước mặt lóe lên tia sét, mặt đất trong nháy mắt bị đánh nổ thành một cái hố sâu.
Heo Đen lập tức giẫm chết chân phanh, quán tính quá mạnh khiến Gấu Đen đụng đầu vào ghế ngồi.
Tình huống bất ngờ này khiến bọn áo đen giật mình, trời đang nắng sao lại có sét?
Heo Đen dừng xe xong, sau đó lách qua hố sâu, tiếp tục đi tiếp.
Rẹt!
Một luồng sáng lóe lên, khoảnh đất trước đầu ô tô bỗng bị cắm một thanh kiếm.
Thân kiếm lóe lên màu đen vàng, dù cách bọn họ tận mấy mét nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được kiếm ý sắc bén của nó.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến bọn trong xe ngây ra như phỗng, Heo Đen không nhịn được phàn nàn:
“Hết sét đánh lại tới rơi kiếm, còn có thể lạ lùng hơn nữa được không?”
Anh ta vừa nói xong thì một bóng người mặc áo trắng từ trên trời giáng xuống, đạp vững một chân lên chuôi kiếm.
Người này mặt như hoa đào, thanh tú như ngọc, thân như giao long, khí như tiên nhân.
Người đến chính là Tiểu Kha. Cậu đã cảm nhận được chị gái đang ở trong xe, sức khỏe không có gì đáng ngại.
Theo lệnh của tên áo đen cầm đầu, Heo Đen xuống xe, ngờ vực quan sát cậu.
“Này, nhìn gì thế, tên quái dị!”
Tiểu Kha chán ghét chỉ vào mặt Heo Đen, mắng gã, nhất là ba chữ cuối, cậu cố ý nói thật to.
Vương Tư Kỳ ngồi trong xe kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Kha, nét mặt lộ vẻ lo lắng.
Mặc dù Vương Tư Kỳ biết em trai là tu tiên giả, nhưng vẫn nghĩ em trai đánh không thắng nổi bốn người này.
Tên Heo Đen bị chửi là quái dị phẫn nộ ra mặt, không chút nghĩ ngợi, lao ngay về phía Tiểu Kha.
“Này tên oắt kia, muốn chết mà không tìm được chỗ đúng không?”
Heo Đen là võ giả Nội Kình sơ kỳ, người bình thường chỉ trúng một đấm là có khi thăng luôn.
Anh ta tung nắm đấm về phía huyệt thái dương của Tiêu Kha, khí thế hùng hổ khiến người ta sợ hãi.
Vương Tư Kỳ ngồi trong xe căng thẳng nắm chặt hai tay, sợ em trai bị thương.
Bộp!
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Heo Đen bị Tiểu Kha tát bay, xoay hai vòng rưỡi trên không rồi mới rơi mạnh xuống đất.
Gò má anh ta lập tức sưng đỏ, suýt nữa thì bị tát ngất xỉu.
Ba tên áo đen còn lại vội vàng xuống xe kiểm tra thương tích của đồng bọn, tên áo đen cầm đầu chắp tay nói với Tiểu Kha:
“Chào tiền bối, tại hạ là Hổ Đen.”
“Heo Đen không may làm tiền bối khó chịu, xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, bốn anh em chúng tôi chắc chắn sẽ hậu tạ.”
Gã rất thông minh, liếc mắt là biết ngay người mặc áo bào trắng này không phải hạng tầm thường, rất có thể là một… Tông sư!
Tiểu Kha bật cười, chỉ vào Heo Đen dưới đất, nói:
“Anh ta là Heo Đen, vậy có phải bạn của anh ta là Heo Đại, Heo Nhị không?”
Nghe vậy, mặt Hổ Đen đờ ra, nếu không phải không thể thắng nổi người này thì gã đã động thủ dạy cho đối phương một bài học từ lâu rồi.
“Tiền bối nói đùa, chúng tôi xin phép đi luôn đây, không quấy rầy tiền bối nữa.”
Hổ Đen bảo hai người kia dìu Heo Đen dậy, quay người định lên xe, không ngờ thanh niên lại nói:
“Ai cho ông đi?”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks