Ăn mày tu tiên - Chương 84 U Minh Quỷ Nhãn
Hổ Đen run rẩy, sợ hãi pha lẫn thắc mắc nhìn về phía Tiểu Kha.
“Tiền bối còn muốn chúng tôi làm gì nữa?”
“Chúng tôi đang làm việc cho nhà họ Vương ở thủ đô, hi vọng tiền bối nể mặt.”
Nghe thấy nhắc tới nhà họ Vương ở thủ đô, Tiểu Kha tò mò hỏi gã:
“Nhà họ Vương ở thủ đô lợi hại lắm à?”
Hổ Đen nhìn Tiểu Kha như nhìn một tên ngốc, chuyện này mà còn phải hỏi nữa hay sao?
“Chắc tiền bối là cường giả tông sư phải không, nhà họ Vương ở thủ đô cũng có võ đạo tông sư tọa trấn.”
“Chắc hẳn ngài hiểu võ đạo tông sư có nghĩa là gì.”
“Ồ.”
Tiểu Kha khẽ đáp rồi lại nói:
“Tôi biết rồi, các ông có thể đi nhưng tôi muốn đưa người trong xe đi.”
Nghe vậy, Hổ Đen cảnh giác, cơ thể gồng lên, khẽ hỏi thanh niên mặc áo trắng lý do.
Cậu khoanh tay, nghiêm túc nói với Hổ Đen:
“Tôi không quan tâm lý do, ông mau giao cô ấy ra đây, đừng ép tôi phải đánh ông.”
Nếu không phải đối phương trông đã ngoài hai mươi, khéo Hổ Đen đã tưởng rằng cậu là một đứa trẻ.
Tại sao nghe giọng điệu lại non nớt như vậy chứ?
Thấy gã không trả lời, Tiểu Kha nhíu hàng mày kiếm, không nhịn được nói:
“Ông nhanh lên đi, tôi còn phải… Còn có việc.”
Hổ Đen lộ vẻ do dự rồi thở dài.
“Tiền bối, vậy ngài đưa cô ấy đi đi.”
Tiểu Kha mỉm cười, bật ngón tay cái, trong lòng không khỏi nghĩ: “Tên này tốt thật!”
Adv
Cậu cất Kim Ô đi, đi ngang qua bốn người bọn họ, tiếp cận chiếc ô tô.
Đột nhiên, Vương Tư Kỳ mở cửa xe ra, lo lắng la lên:
“Nguy hiểm, chạy mau!”
Sau lưng cậu, Hổ Đen rút súng lục ra nhắm ngay vào đầu cậu.
Khoảng cách của hai người chỉ vỏn vẹn hai mét.
Ở cự li gần như vậy, dù có là cường giả tông sư mà không để ý thì cũng sẽ tiêu đời.
Vương Tư Kỳ vừa dứt lời, Hổ Đen cũng cười khẩy bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Vương Tư Kỳ lập tức tái mét mặt mày, ngơ ngác nhìn thanh niên mặc áo trắng.
Em trai bị trúng đạn rồi ư?
“Hừ.”
Tiểu Kha bĩu môi khinh thường, quay lại nhìn Hổ Đen.
Viên đạn kia dừng lại giữa không trung một cách kì dị, như thể bị ấn nút tạm dừng vậy.
“Cương… Cương khí hộ thể? Võ đạo tông sư?”
Hổ Đen nghẹn ngào thốt lên như thể không tin nổi chuyện trước mắt.
Adv
“Cậu không phải tông sư, cậu là Võ đạo tông sư!”
Tiểu Kha cẩn thận hồi tưởng lại lời Giang Nam nói.
Cậu nhớ từ lúc Luyện Khí hậu kì, cậu đã có năng lực của võ đạo tông sư rồi.
Vậy hẳn là cậu phải lợi hại hơn võ đạo tông sư chứ nhỉ?
Cậu không nghĩ nữa, chậm rãi đi về phía bốn người kia, khóe miệng nở nụ cười.
“Tôi đâu nói tôi là tông sư.”
Lúc này, Hổ Đen không còn can đảm chống cự nữa.
Đối phương là võ đạo tông sư!
Thấy thanh niên mặc áo trắng dần dần tới gần mình, gã quỳ phịch xuống đất.
Từ nhỏ mẹ gã đã dạy rồi, đàn ông phải biết co được giãn được!
Hai người còn lại cũng quỳ xuống đất, sợ hãi cúi đầu.
Tiểu Kha nhún vai bất đắc dĩ, động một tí là lại quỳ xuống, đây không phải là thói quen tốt.
Cậu ho nhẹ hai tiếng, chậm rãi hỏi Hổ Đen:
“Tại sao ông muốn bắt cô ấy? Ông là ai?”
Ở trước mặt võ đạo tông sư, Hổ Đen không nói láo.
Gã cung kính trả lời Tiểu Kha:
“Thưa tiền bối, bốn anh em chúng tôi là người của nhà họ Vương ở thủ đô.”
“Bên trên sai chúng tôi đi bắt con trai của Vương Nhạc Hạo.”
Thấy người ta định bắt mình, cậu càng thêm hứng thú.
“Tại sao?”
“Tiền bối không biết đấy thôi, hai mươi mấy năm trước, Vương Nhạc Hạo từ chối hôn nhân sắp đặt, cưới một cô gái bình thường.”
“Gia chủ biết chuyện, vô cùng tức giận. Vương Nhạc Hạo là cậu tư của nhà họ Vương, thân phận cao quý biết bao.”
“Vậy mà ông ta lại khăng khăng cưới người phụ nữ này làm vợ, ngay cả trưởng bối trong gia tộc cũng không khuyên nổi.”
“Cuối cùng ông ta bị đuổi khỏi nhà họ Vương, thu hồi toàn bộ tài sản và quyền lực.”
“Gia chủ còn yêu cầu ông ta phải thề với tổ tông trong từ đường rằng cả đời không được sinh con trai nối dõi tông đường.”
“Nhưng sáu năm trước, ông ta lại làm trái lời thề, sinh một đứa con trai…”
Nghe được nhiều tin tức chấn động như vậy, Tiểu Kha lập tức thấy đau đầu.
Sau khi sắp xếp lại, cậu mới hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Cha cậu là người nhà họ Vương ở thủ đô, còn là cậu tư, thân phận tôn quý.
Nhưng gia tộc lớn lại rất kén chọn trong việc kết thông gia, còn cha thì lại chọn kết hôn với mẹ nên bị đuổi khỏi nhà họ Vương.
Nhưng yêu cầu cha không được sinh con trai thì quá tuyệt tình đúng không?
Lúc này, Vương Tư Kỳ xuống xe, kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Kha.
Cô ấy không ngờ là em trai mình lại không sợ bị súng bắn.
Đây chính là năng lực của tu tiên giả ư? Đúng là khó tin!
Tiểu Kha đảo mắt, trong đầu đang tự hỏi xem có nên đánh cho gia chủ nhà họ Vương ở thủ đô một trận hay không.
Bọn họ không chỉ bắt cóc chị gái, còn muốn bắt cậu, đúng là xấu xa.
“Tiền bối, chúng tôi giao người cho cậu, cậu thả chúng tôi đi nhé?”
Hổ Đen cười nói, mong ngóng nhìn về phía Tiểu Kha.
Nghe vậy, Tiểu Kha cười híp mắt, quay đầu nhìn gã: “Cũng được, nhưng ông phải nói cho tôi biết địa chỉ của nhà họ Vương ở thủ đô, đừng có nói dối tôi.”
Trong đầu Vương Tư Kỳ xuất hiện dấu chấm hỏi, cô ấy không biết em trai đang nghĩ gì.
Bốn tên áo đen khai địa chỉ ra rồi nhanh chóng chuồn lên xe.
Chiếc xe nhanh chóng chạy mất hút.
Vương Tư Kỳ ngờ vực bước tới, khẽ hé cánh môi đỏ hỏi:
“Em là Tiểu Kha phải không?”
Thấy chị bảy gọi mình, Tiểu Kha bỏ thuật dịch dung đi, bổ nhào vào ngực cô ấy.
“Chị không sao chứ?”
Tiểu Kha ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to hỏi cô ấy.
Vương Tư Kỳ khẽ xoa đầu em trai, mỉm cười đáp:
“Chị không sao, trái lại là em đó, em không sợ súng lục, lợi hại vậy cơ hả?”
“Đương nhiên rồi, chị có muốn tu hành với em không? Đến lúc đó chị sẽ không còn bị bắt cóc nữa.”
Vương Tư Kỳ mỉm cười, nhéo mặt cậu bé rồi bấm điện thoại.
Ba chiếc ô tô nhanh chóng chạy tới nhà máy, dừng lại bên cạnh hai người họ.
Tiểu Liên cuống quít chạy xuống xe, kéo Vương Tư Kỳ lại kiểm tra cẩn thận một lượt.
Thấy tổng giám đốc Vương không bị thương, cuối cùng cô ấy mới yên tâm.
“Tổng giám đốc Vương, bây giờ về chứ ạ?”
Vương Tư Kỳ gật đầu, dắt Tiểu Kha ngồi vào xe.
Tiểu Liên thấy cậu chủ ở đây, thắc mắc hỏi:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sao cậu chủ lại ở đây? Bốn tên áo đen đâu rồi?”
Vương Tư Kỳ chỉ trả lời qua loa, không thể để lộ bí mật của em trai được.
Ô tô tới trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô, Tiểu Kha còn phải lên lớp tiếp.
Cậu nhảy xuống xe, cười ngọt ngào với chị gái rồi chạy vào trường.
“Ôi chao, em trai của tổng giám đốc Vương đáng yêu quá, nếu tôi cũng có em trai thì tốt biết mấy!”
Tiểu Liên che miệng cười trộm, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia.
“Đi thôi, về công ty.”
“Từ hôm nay trở đi, chính thức bắt đầu chiến tranh thương mại với Cao Thị!”
“Tôi muốn Cao Gia Tuấn tận mắt chứng kiến nhà họ Cao bị hủy diệt!”
Vương Tư Kỳ chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn phương xa chăm chú.
…
Lúc cậu quay lại trường thì mọi người đang là giữa tiết học.
Tiểu Kha mở cửa lớp, lúng túng mỉm cười với giáo viên.
Giáo viên dạy toán nghiêm mặt, nhưng khi thấy ai tới thì lại nở nụ cười hiền từ.
“Em về chỗ của mình đi.”
Tiểu Kha đi từ cửa lớp về chỗ ngồi của mình, lấy “bản đồ Hoa Hạ” ra xem cẩn thận.
Đỗ Tử Mặc hiếu kì thò đầu lại, thấy là một bản đồ phức tạp bèn nói thì thầm với cậu:
“Ồ, anh xem bản đồ làm gì?”
Tiểu Kha quay lại nhìn Đỗ Tử Mặc, lạnh nhạt đáp:
“Tớ muốn tới thủ đô nên phải nghiên cứu bản đồ trước.”
“Tới thủ đô làm gì?”
“Tới đó đánh… Đi gặp người nhà của tớ.”
Đỗ Tử Mặc tròn mắt, thấy Tiểu Kha nói nghiêm túc thì cũng không quấy rầy cậu nữa.
Sau khi tan học.
Tiểu Kha tự tin gấp sách vở lại rồi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng chỉ đường.
Dựa theo địa chỉ mà người áo đen cung cấp, cậu nhanh chóng định vị được nhà họ Vương ở thủ đô.
Tiểu Kha ra khỏi lớp, lén lút chạy về phía đình hóng mát trong trường.
Không ngờ vừa mới tới gần đình đã gặp ba người bọn Giang Nam.
Lúc này ba người đang mặt mày ủ rũ, ngồi chồm hổm ở bậc thềm.
“Các anh đang làm gì vậy?”
Tiểu Kha bước tới chỗ bọn họ, thắc mắc hỏi.
Giang Nam ngồi xổm dưới đất thở dài như thể rất phiền não.
“Sao bỗng nhiên cậu chủ lại biến mất rồi, ôi…”
Tiểu Kha nghiêng đầu, trong đầu tự hỏi lời Giang Nam nói.
Giang Nam hoàn hồn, ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt.
“Cậu chủ?”
Ba người ngạc nhiên đứng dậy, vây quanh cậu, hỏi:
“Cậu chủ, cậu vừa chạy đi đâu vậy? Sao bỗng nhiên lại biến mất?”
“Chuyện này… Chuyện này…”
Tiểu Kha lúng túng gãi gãi đầu, sau đó nháy mắt hỏi ba người:
“Mọi người nhìn vào mắt tôi xem có phải có gì trong đó không?”
Ba người lại gần kiểm tra, thấy mắt cậu chủ xanh lè.
“U Minh Quỷ Nhãn!”
Một giọng nói trẻ con vang lên, ba người lập tức ngẩn ra, hai mắt xanh lè.
“Xin lỗi nhé.”
Tiểu Kha lè lưỡi rồi gọi Kim Ô ra.
Hai chân nhỏ giẫm lên phi kiếm, điều khiển bằng ý niệm, nháy mắt đã bay tít lên trời.
Thân kiếm Kim Ô lóe sáng, lao vút về phương bắc.
Tới khi ba người bọn Giang Nam bình thường trở lại, tất cả đều sững sờ nhìn về phía đối phương.
“Cậu chủ đâu?”
“Không biết, vừa rồi cậu chủ còn đứng nói chuyện với chúng ta cơ mà.”
“Cậu chủ lại biến mất rồi ư?”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks