Ăn mày tu tiên - Chương 85 Trước tòa nhà đổ sập của nhà họ Vương
Vài giờ sau…
Nhà họ Vương ở thủ đô.
Toàn bộ ngôi nhà của nhà họ Vương giống như một thành phố ở trong thành phố.
Ngôi nhà chiếm một diện tích cực kỳ lớn. Công trình kiến trúc, thiết bị giải trí, nhà hàng… Tất cả đều có đủ.
Ở một nơi tấc đất tấc vàng như thủ đô, vậy mà nó lại có được khu đất rộng như vậy, có thể thấy năng lực của nhà họ Vương lớn cỡ nào.
Trên không trung, Tiểu Kha dùng thần thức, lén tiếp đất ở một chỗ không có người.
Để tiện làm việc, cậu cất Kim Ô đi, thi triển thuật dịch dung.
“Đây chính là nhà họ Vương ở thủ đô, nhà ngày xưa của cha ư?”
Tiểu Kha kinh ngạc nhìn khu biệt thự mênh mông, tráng lệ trước mắt.
Ở cửa có một tấm bia đá lớn, trên bia viết mấy chữ mạ vàng rồng bay phượng múa: 'Nhà họ Vương thủ đô'.
Không thể không nói, nhà họ Vương ở thủ đô bề thế hơn nhà cậu một chút.
Tiểu Kha bĩu môi, đi thẳng về phía cửa nhà.
Khi cậu sắp tới gần, sáu người gác cổng vạm vỡ lạnh lùng quát:
“Đây là đất nhà họ Vương, người không phận sự miễn vào!”
Tiểu Kha “ồ” khẽ một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Đi được hai bước, cậu mới hoàn hồn.
Mình tới là để báo thù, tại sao phải nghe lời tên gác cổng?
Sai lầm, phải quay lại thôi!
Cậu hùng hổ bước tới, đập nát tấm bia đá có khắc dòng chữ 'Nhà họ Vương thủ đô'.
Bia đá: Tôi làm gì bạn, làm gì bạn…
Mấy tên gác cổng đờ đẫn nhìn người mới tới rồi lại nhìn tấm bia đá đã bị đập nát.
Khối bia đá nặng mấy tấn bị anh ta đập phát nát luôn ư? Phải khỏe cỡ nào chứ?
“Này, tôi muốn đi vào đó, đừng có cản đường.”
Adv
Tiểu Kha nghiêm túc tuyên bố, sau đó chậm rãi đi về phía cổng.
“Đại ca, làm sao bây giờ?”
Một tên gác cổng hỏi nhỏ người đứng ở giữa, người này là đội trưởng của sáu người.
Đội trưởng đội gác cổng nổi giận, mắng:
“Hèn nhát, uổng công mang tiếng là võ giả ngoại kình, cùng xông lên nào!”
Nói rồi, anh ta rút cây côn sắt ra đập mạnh về phía thanh niên mặc áo trắng.
Những người còn lại hoàn hồn, tới tấp rút côn sắt ra.
Huỵch!
Năm người đang định xông lên hỗ trợ thì một bóng người bay ngược trở về.
Đội trưởng lộn hai vòng rưỡi trên không trung rồi đâm vào năm người bọn họ, rớt xuống đất.
Năm người giật giật khóe miệng, kinh ngạc nhìn về phía thanh niên mặc áo trắng.
Tiểu Kha tiến lên một bước, bọn họ lùi lại một bước…
Cho tới khi đám gác cổng không còn đường lùi nữa, cậu mới cười híp mắt nói:
“Ai là người đứng đầu nhà họ Vương?”
???
Năm người ngẩn người nhìn thanh niên mặc áo trắng, không ngờ cậu lại hỏi điều này.
Adv
Vù!
Một chiếc Koenigsegg phóng vụt tới, tốc độ bét nhất là 160 dặm/h!
Tiểu Kha ngờ vực nhìn chiếc ô tô, lẽ nào nó định húc bay mình hay sao?
Kít!
Ô tô dừng lại ngay khi tới chỗ Tiểu Kha, mặt đất xuất hiện dấu phanh xe kéo dài.
“Muốn chết à mà đứng chắn ở cửa nhà họ Vương chúng tôi?”
Cửa xe mở ra, một cô gái có vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc thời trang bước xuống xe, trông chỉ mới chừng mười tám, mười chín tuổi.
Vương Linh Vi bỏ kính râm ra, thắc mắc quan sát thanh niên mặc áo trắng và mấy tên gác cổng.
Tiểu Kha nhìn xung quanh, phát hiện ra mình đang đứng chắn đường xe chạy.
Vương Linh Vi khoanh tay tới gần Tiểu Kha, sau đó mỉm cười.
“Mặt mày đẹp trai, trang phục rất đậm hơi thở cổ xưa, anh chàng đẹp trai tới đây làm gì vậy?”
Tên đội trường gác cổng lồm cồm bò dậy, chỉ vào Tiểu Kha, quát:
“Thưa cô Linh Vi, anh ta định xông vào nhà họ Vương chúng ta!”
Cô gái nhướng mày, ngờ vực nhìn thanh niên mặc áo trắng.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng nghe nói có ai dám xông vào nhà họ Vương, đầu óc tên này bị chó gặm rồi à?
Tình hình hiện tại khiến Tiểu Kha thấy bực bội, cậu chỉ muốn dạy cho nhà họ Vương ở thủ đô một bài học mà thôi.
Hôm nay bọn họ dám bắt cóc chị gái, ngày mai sẽ dám ức hiếp cha mẹ.
Ngày kia có khi gặp Tiểu Hắc cũng phải đạp nó một cú.
Nghĩ đến đây, cậu mặc kệ mấy người này, đi thẳng vào trong nhà họ Vương.
Vương Linh Vi chú ý tới động tác của cậu bèn vứt chìa khóa xe cho tên gác cổng.
“Các người đi đậu xe đi, để đó tôi xem thử.”
Cô ta đuổi theo Tiểu Kha, nở nụ cười mà cô ta nghĩ rằng rất ngọt ngào, bắt chuyện với cậu:
“Này anh chàng đẹp trai, sao anh lại muốn tới nhà họ Vương chúng tôi?”
Tiểu Kha chỉ tập trung đi, thoáng liếc mắt nhìn khu biệt thự dọc đường.
“Này, anh bị đần à, tôi đang nói chuyện với anh đó!”
Vương Linh Vi đi lên trước, hai tay chống eo nhỏ, chặn đường đi của Tiểu Kha.
“Tôi muốn gặp người đứng đầu nhà họ Vương. Người đó ăn hiếp chị tôi, tôi muốn đánh người đó.”
Tiểu Kha nghiêm túc trả lời, nhưng rất nhanh lại bị mỉa mai:
“Người đứng đầu nhà họ Vương gì cơ, anh bị ngốc à?”
Tiểu Kha đi vòng qua cô ta, tiếp tục đi tiếp, thần thức bao trùm toàn bộ nhà họ Vương.
Nháy mắt, cậu lập tức phát hiện ra mấy chục luồng sóng linh lực.
Thấy thanh niên mặc áo trắng không để ý đến mình, Vương Linh Vi lại nói:
“Người đứng đầu nhà họ Vương mà anh nói chẳng phải chính là gia chủ của chúng tôi hay sao, gia chủ của chúng tôi ở kia kìa.”
Nói rồi, cô ta chỉ tay về đằng trước.
Tiểu Kha nhìn theo, trông thấy một tòa nhà sáu tầng.
Tòa nhà đó nằm giữa sườn một ngọn núi nhỏ của nhà họ Vương, tổng thể có dạng hình tháp.
Cậu cảm nhận được ở trong đó có mấy sóng linh lực mạnh hơn tông sư!
“Cô tốt thật đấy!”
“Kim Ô!”
Một thanh trường kiếm sắc bén màu đen vàng nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay Tiểu Kha.
Vương Linh Vi giật mình, tò mò nhích lại gần thân kiếm, đôi mắt đẹp nổi lên gợn sóng.
“Anh biết làm ảo thuật à?”
“Kiếm này tốt thật, bán cho tôi được không?”
Đúng lúc cô ta định chạm vào thân kiếm thì Tiểu Kha lại nhẹ nhàng nhảy lên nóc ngôi biệt thự.
“Thính Phong Kiếm Quyết!”
Tiếng rì rào vang lên, cậu từ từ giơ phi kiếm Kim Ô lên.
Áo bào quanh người không cần gió thổi vẫn tự bay lên, ba ngàn sợi chỉ đen tung bay sau lưng.
“Kiếm thứ ba, Phá Viêm Nhận!”
Thân kiếm đột nhiên dấy lên ngọn lửa màu tím, hơi thở đáng sợ lan tràn.
Nhất thời, toàn bộ võ đạo tông sư nhà họ Vương đồng thời mở mắt.
“Chém!”
Tiểu Kha quát, vung kiếm về phía tòa nhà cách hơn 1000 mét.
Ánh kiếm màu đỏ nhanh chóng chém trúng tòa nhà cao sáu tầng.
Nháy mắt, tòa tháp cao ngất đổ sập.
Vương Linh Vi kinh ngạc che miệng, nhìn chằm chằm đối phương.
Đây là pháp thuật gì vậy? Anh ta là thần tiên ư?
Tiếng nổ to nhanh chóng thu hút vô số người nhà họ Vương đi ra ngoài kiểm tra.
Khi thấy tòa nhà trung tâm bị sập, mọi người ngây ra như phỗng.
Chỗ gia chủ xảy ra chuyện gì vậy?
Bụi mù tản đi, bốn bóng người chạy ra khỏi đống đổ nát, trông khá nhếch nhác.
Một trong số đó bế một ông cụ, thái độ cực kỳ cung kính.
Đợi ông cụ đứng vững rồi, ba người đồng loạt nhìn về phía người áo trắng đứng ở đằng xa.
Ông lão đứng giữa ba người giật mình, ai có thể tung ra đòn vừa rồi?
“Sóng linh lực Luyện Khí hậu kỳ, võ đạo tông sư ư?”
Tiểu Kha lẩm bẩm liếc nhìn ba người.
Bọn họ đều mặc áo trắng, tóc bạc trắng.
Mặc dù da mặt già nua nhưng sắc mặt hồng hào, cực kỳ khỏe mạnh.
Ba người chắp hai tay sau lưng, nhanh chóng nhảy lên nóc biệt thự.
Mũi chân nhún nhẹ một cái, thân hình nhẹ nhàng di chuyển qua các nóc nhà.
Ở một bên khác, hơn mười vị tông sư nghe tin chạy tới, nhanh chóng bao vậy Tiểu Kha vòng trong vòng ngoài.
Vương Linh Vi được một tông sư đưa đi khỏi đây. Nhân viên và người giúp việc ở xung quanh đây được sơ tán khẩn cấp.
Đợi ba người tới trước mặt Tiểu Kha, tất cả đều sững sờ.
Bọn họ vốn cho rằng kẻ địch là người cùng thế hệ với mình, không ngờ thanh niên mặc áo trắng trước mặt lại trẻ như vậy.
Vị tông sư võ đạo đứng đầu tiến lên một bước, hỏi:
“Các hạ là ai, tại sao lại muốn ra tay với nhà họ Vương tôi?”
Tiểu Kha trả lời hết sức nghiêm túc.
“Tôi đến đánh gia chủ nhà họ Vương vì người này ức hiếp người nhà của tôi.”
Câu này làm ông ta không khỏi ngờ vực, nhà ông ta chọc phải vị cường giả này khi nào?
Chẳng lẽ là đám con cháu phạm lỗi ở bên ngoài, chọc giận người thanh niên thần bí này?
Vị võ đạo tông sư kia thoáng im lặng rồi lại hỏi:
“Không biết ngài định làm thế nào?”
Tiểu Kha lộ vẻ trầm tư, hôm nay cậu đến chỉ vì muốn dạy cho bọn họ một bài học.
Nếu đánh nhau thì có thể sẽ chết người, cậu chưa thấy đã đến mức phải giết người.
Nghĩ vậy, cậu mỉm cười:
“Thế này nhé, tôi ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, ông phải cho tôi chút tiền bồi dưỡng.”
Ánh mắt của hai vị tông sư võ đạo còn lại lạnh giá.
Chạy đến nhà họ Vương ra oai lại còn dám đòi tiền bồi dưỡng?
Nghe thử xem đây mà là tiếng người hay sao?
Hai người họ điều động chân khí chuẩn bị động thủ nhưng bị ông lão đứng đằng trước ngăn lại.
“Cậu muốn gì thì cứ việc nói ra để tôi xem thử xem có thể cho được không.”
Nghe vậy, Tiểu Kha bắt đầu nghĩ xem mình nên đòi thứ gì.
Tiền? Nhà cậu có rồi, cậu không thiếu tiền.
Xe? Nhà cậu cũng có rồi, hơn nữa cậu còn chưa 18, chưa được lái xe.
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, cậu nói với ông lão kia:
“Vậy ông đóng gói cho tôi 100 suất… Gà rán.”
“Hả?”
Mọi người nghe vậy cạn lời.
Tiểu Kha thấy sắc mặt mọi người như vậy, trộm nghĩ không lẽ mình đòi ít quá?
“Vậy thì đóng gói thêm 100 chai… coca, coca của hàng Pepsi nhé, tôi không uống CocaCola.”
“Hả?”
Mọi người lại được thêm một phen cạn lời nữa, lão già đứng đầu giật giật khóe môi, sai bảo những người khác:
“Đi chuẩn bị theo yêu cầu của cậu ấy đi!”
…
Chẳng bao lâu sau, Tiểu Kha vui vẻ đeo một balo to đựng đầy gà rán và coca rời khỏi nhà họ Vương.
Vừa dạy được cho bọn họ một bài học lại còn tiện thể kiếm được nhiều đồ ngon như vậy, cậu làm quá chuẩn!
Thấy thanh niên mặc áo trắng bình an không chút sứt mẻ đi ra ngoài, sáu tên gác cổng như thể nhìn thấy ma.
Tiểu Kha đi vào một con ngõ không có người, cất coca và gà rán vào nhẫn trữ vật.
Cậu gọi Kim Ô ra, ngự kiếm bay lên trời, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.
Trước tòa nhà đổ sập của nhà họ Vương.
Hai vị võ đạo tông sư nhìn chằm chằm ông lão áo trắng còn lại, sắc mặt u ám.
Phát hiện ra thái độ của họ, ông lão thở dài:
“Này ông bạn già, tôi biết hai người nghĩ gì nhưng chúng ta bắt buộc phải nhượng bộ.”
“Có thể đánh sập một ngôi nhà cao sáu tầng ở khoảng cách 1000m, tôi cũng phải chịu thua.”
“Nếu như đánh thật thì cho dù ba chúng ta có thể bắt được cậu ta, e là cả nhà họ Vương cũng đều sẽ bị liên lụy.”
Ông lão chắp hai tay sau lưng nhìn chân trời xa xa.
“Đối phương cũng không đánh người vô tội bị thương, chắc chỉ là muốn xả giận mà thôi.”
“Cuối cùng, cậu ấy đưa ra điều kiện gà rán chính là để vẽ lối thoát cho đôi bên.”
“Người này rất có trí tuệ, không thể động vào.”
“Lát nữa đi hỏi xem gần đây có ai trong đám con cháu gây chuyện thị phi gì không.”
…
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks