Ăn mày tu tiên - Chương 86 Em và chị năm có thể làm được
Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô.
Tiểu Kha một tay cầm gà rán cho vào miệng, tay còn lại cầm một chai coca uống sạch.
Lúc này đã đến giờ tan học, cậu bé có thể nhìn thấy một nhóm học sinh xông ra khỏi trường học qua lớp mây mù.
Sau khi cất thức ăn xong, Tiểu Kha đáp xuống một góc trong sân trường, cảnh này không khiến người khác chú ý đến.
Sau khi xóa bỏ thuật dịch dung, cậu bé nhanh chóng chạy về lớp đeo cặp sách nhỏ lên lưng.
Sau khi ra khỏi cổng trường, cậu bé đứng ở ven đường nhìn xung quanh.
“Các chị đâu rồi?”
Cậu bé bĩu môi, âm thầm lẩm bẩm.
Một chiếc Maybach gầm rú đỗ bên cạnh Tiểu Kha.
Cửa kính xe trượt xuống, Vương Tâm Như nở nụ cười nhàn nhạt vẫy tay với cậu bé.
“Chị năm, hôm nay chị đến đón em à.”
Tiểu Kha nhảy lên xe, cười hì hì chui vào lòng cô ấy.
Điều này khiến Vương Tâm Như hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy vươn tay khẽ xoa gò má của em trai mình.
“Hôm nay em trai vui như vậy, có phải gặp được chuyện tốt gì không?”
Nghe vậy, Tiểu Kha không khỏi nghĩ đến 99 phần gà rán 99 chai coca trong nhẫn trữ vật.
Nhẫn trữ vật còn có tác dụng giữ tươi, cho dù lấy gà rán ra thì cũng vẫn nóng hổi như vừa lấy ra khỏi lò.
Cậu bé nở nụ cười ngọt ngào, lông mày cong cong hình trăng lưỡi liềm.
“Chị đoán đúng rồi đó.”
“Chị đoán đúng rồi, vậy em có phần thưởng gì không?”
Vương Tâm Như nghiêng má, Tiểu Kha ngẩng đầu nhẹ nhàng hôn lên má cô ấy một cái.
Sự đụng chạm ấm áp khiến cơ thể cô ấy tê dại, cô ấy chợt nảy ra ý định để em trai hôn mình thêm vài lần nữa.
Tiểu Kha từng gặp người đàn ông đang lái xe, chính là anh trai đưa cậu bé đi ăn cách đây không lâu.
Adv
Chiếc Maybach khởi động và lái về phía đông.
Tiểu Kha nằm nhoài trên cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh dọc đường, cậu bé đột nhiên nhận ra đây không phải là đường về nhà.
“Chị ơi, chúng ta không về nhà sao?”
Cậu bé dò hỏi, chớp đôi mắt to sáng ngời.
Vương Tâm Như xoa đầu cậu bé, nhẹ nhàng giải thích.
“Không về nhà vội, chị phải dẫn em đi gặp đạo diễn.”
“Đạo diễn sao? Gặp đạo diễn làm gì ạ?”
“Chúng ta cần đi chụp ảnh quảng cáo, nếu không người khác sẽ không biết Tiểu Kha quay chương trình tạp kỹ.”
“À~”
Nửa tiếng đồng hồ sau, công ty giải trí Tinh Vân Ma Đô.
Vương Tâm Như dắt tay Tiểu Kha đi thang máy lên tầng ba.
Đi vào trong một căn phòng trống trải, bên trong có mấy người đàn ông và phụ nữ đang điều chỉnh và nghiên cứu tài liệu.
Nghe thấy tiếng động, một ông chú có vẻ ngoài tốt bụng tiếp đón Vương Tâm Như.
Ông ta là người phụ trách của chương trình tạp kỹ này và cũng là đạo diễn nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh, truyền hình.
Ông ta đã sản xuất hàng chục bộ phim đình đám và một số chương trình tạp kỹ nổi tiếng.
Adv
Đây cũng là lý do vì sao Vương Tâm Như lại lựa chọn hợp tác với ông ta.
Những người khác cũng đều gác lại công việc, mỉm cười chào đón hai người họ.
“Cô Vương, cuối cùng cô cũng đến rồi, mời ngồi.”
“Đạo diễn Hoa khách sáo quá.”
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha, họ chính thức thảo luận về việc sắp xếp chương trình.
Tiểu Kha ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, hai đôi chân đung đưa một cách tùy ý, giống như hai cái mái chèo.
Những người khác cẩn thận quan sát cậu bé, không khỏi cảm thán giá trị nhan sắc của cậu bé thật sự rất cao.
Đường nét khuôn mặt tinh tế, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu, đôi mắt to màu xanh, cái miệng xinh xắn…
Thật sự là một tiểu tiên đồng!
“Cô Vương, chương trình tạp kỹ của chúng tôi lấy bối cảnh ở nông thôn, điều kiện có thể hơi khó khăn.”
“Đại khái là một chị gái hoặc một anh trai dẫn trẻ con làm các nhiệm vụ…”
“Sau này cũng sẽ liên quan đến việc sống sót ở nơi hoang dã.”
Nghe vậy, Vương Tâm Như cau mày nói: “Đạo diễn Hoa, để một đưa bé đi sinh sống ở nơi hoang dã, không thích hợp thì phải.”
Nếu là cuộc sống nông thôn bình thường thì cô ấy còn có thể chấp nhận, đằng này lại bảo cô ấy dẫn em trai mình đến sinh tồn ở nơi hoang dã.
Dường như thấy được sự khó xử của chị gái mình, Tiểu Kha tự tin giơ tay lên.
“Chị ơi, chúng ta có thể làm được.”
Vương Tâm Như mỉm cười lắc đầu, cô ấy không dám dẫn em trai mình đi mạo hiểm.
Thấy cô ấy như vậy, đạo diễn nóng lòng giải thích.
“Các cô có thể yên tâm về phương diện an toàn, chúng tôi có đội ngũ y tế được trang bị đặc biệt.”
“Gần đây đề tài về nông thôn không còn được ưa chuộng nữa, sinh tồn nơi hoang dã thú vị và được yêu thích hơn.”
Tiểu Kha nhìn chị năm với ánh mắt mong đợi, đưa tay kéo vạt áo của cô ấy.
“Chị ơi, chúng ta quay chương trình này đi, sinh tồn nơi hoang dã đấy, chắc chắn sẽ rất thú vị.”
Sau khi do dự một lúc, Vương Tâm Như gật đầu đồng ý quay chương trình này, hai người chính thức ký hợp đồng với tổ đạo diễn.
Điều này khiến đạo diễn vui mừng đến mức không khép được miệng.
Có siêu sao điện ảnh và truyền hình như Vương Tâm Như, còn sợ chương trình không nổi tiếng sao?
E rằng chỉ cần công bố cũng đủ gây ra náo động.
Hai chị em được đưa đi chụp ảnh quảng cáo, bận rộn đến tối mới coi như hoàn toàn kết thúc.
Đạo diễn Hoa rất hài lòng với hiệu quả mấy bức ảnh này nên quay lại giao cho nhân viên biên tập lần hai.
Ra khỏi công ty, Tiểu Kha vui vẻ nhảy chân sáo.
Nghĩ đến việc mình sắp được quay chương trình tạp kỹ, cậu bé liền không khỏi kích động.
“Chị ơi, còn mấy ngày nữa là có thể đi quay chương trình tạp kỹ ạ?”
Vương Tâm Như ngồi lên xe, buồn cười nhìn em trai của mình.
“Đừng vội, năm ngày nữa mới được đi quay chương trình.”
“Hầy, sao lại còn phải chờ năm ngày nữa chứ.”
Chiếc xe hơi lại khởi động lần nữa, lái thẳng đến trang viên nhà họ Vương.
Bên trong biệt thự.
Vương Anh gọi hai người giúp việc đến chuyển quần áo, tất cả những thứ này đều là những bộ quân phục nhỏ mà cô ấy cất công lựa chọn cẩn thận.
Hơn nữa còn có các loại vũ khí nhỏ như súng lục, lựu đạn, súng trường tự động, súng bắn tỉa…
Ở bên khác, Vương Nhạc Nhạc chỉ huy mấy người giúp việc nam chuyển một chiếc đàn dương cầm.
Đây là đàn dương cầm “Mason & Hamlin” cô ấy đặc biệt nhờ người vận chuyển bằng đường hàng không từ nước M đến.
Tiểu Lưu đang nghiêm túc chuyển chiếc đàn, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Hắc đang ngủ say trên mặt đất.
Anh ta giơ bàn chân lên, giây tiếp theo liền giẫm mạnh lên đầu con chó.
Gâu gâu~
Trong nháy mắt, Tiểu Hắc bị giẫm mặt méo xệch đi.
Tiểu Lưu trượt chân, thân thể cũng mất thăng bằng ngã xuống đất.
Một người một chó vừa hay đối mặt nhau.
Tiểu Hắc bị giẫm vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Lưu, ký ức trong đầu ngay lập tức lóe lên từng chút một.
Nó vẫn nhớ hơn một tháng trước, người đàn ông này đã trói nó trên cây, sau đó ăn đùi gà thơm phức trước mặt nó…
Đôi mắt Tiểu Hắc hừng hực lửa giận, đứng dậy nhe răng với anh ta.
Gâu gâu!
“Ôi, anh chó đừng cắn em!”
“Chao ôi, cái mông của tôi, em sai rồi, anh chó ơi!”
Một lát sau, Tiểu Lưu mệt mỏi nằm trên mặt đất.
Quần áo của anh ta đã bị Tiểu Hắc cắn thủng mười mấy cái lỗ, trông rất chật vật.
Nhất là cái lỗ ở trên mông, vừa hay có thể nhìn thấy quần lót màu hồng bên trong.
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, chuyển trận địa đến chỗ khác ngủ.
Vương Nhạc Nhạc lúng túng nhìn cảnh này, cất bước đi về phía Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu cứ tưởng rằng cô chủ thương xót mình, anh ta lập tức đứng dậy, vỗ bụi bặm trên quần áo và nói mình không sao.
Nhưng Vương Nhạc Nhạc lại đi ngang qua anh ta, cẩn thận kiểm tra chân đàn dương cầm rơi xuống đất.
Tiểu Lưu đơ ra như khúc gỗ ngay tại chỗ.
Tiểu Lưu nghĩ bụng, phép lịch sự của cô đâu?
May mà chiếc đàn dương cầm không sao cả, cô ấy tiếp tục ra lệnh cho người giúp việc chuyển chiếc đàn.
Sau khi chiếc đàn dương cầm được đặt xong, hai cô gái liếc nhìn nhau, trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng.
“Chị hai à, chắc chắn Tiểu Kha không thích quân phục và vũ khí đâu.”
“Ha ha, điều này thì chưa chắc đâu em tám à, trẻ con đều không kiên nhẫn học đàn dương cầm đâu.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Vương Tâm Như dắt tay Tiểu Kha mở cửa bước vào.
Nhìn thấy quân phục, đồ chơi và đàn dương cầm trong phòng khách, cô ấy chợt có một dự cảm không lành.
Tiểu Kha tò mò liếc nhìn xung quanh, không hiểu các chị của mình đang muốn làm gì.
“Em trai mau tới đây nào!”
“Tiểu Kha, mau đến đây với chị!”
Hai cô gái đồng thời lên tiếng, khiến cậu bé nhất thời không biết phải làm thế nào.
Vương Anh sải bước đi tới một tay nhấc Tiểu Kha lên.
Điều này khiến Vương Nhạc Nhạc tức giận nhưng cô ấy cũng không dám cướp cậu bé với chị hai của mình.
Ai bảo cô ấy sinh muộn hơn mấy năm chứ.
Vương Anh đi đến một đống quân phục và đồ chơi mình chuẩn bị, nhẹ nhàng đặt Tiểu Kha xuống.
“Em trai của chị ơi, em có thích những thứ này không?”
Cậu bé ngơ ngác nhìn vũ khí và quân phục trước mặt.
Đặc biệt là cậu bé còn nhìn thấy một chiếc súng bắn tỉa công phá khổng lồ trong đống vũ khí!
Tuy không thích nhưng cậu bé vẫn giả vờ vui vẻ nói với chị hai của mình.
“Tiểu Kha thích lắm ạ, cái đại pháo này ngầu quá.”
“Thích sao? Vậy được, vài ngày nữa trở về quân doanh với chị, chị cho em chơi hằng ngày.”
Vương Anh vui mừng gật đầu, cười tươi không khép được miệng.
Tiểu Kha ngay lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cảm thấy dường như mình đã nói sai.
Vương Nhạc Nhạc chạy đến bế em trai mình lên, đưa cậu bé đến trước một chiếc đàn dương cầm.
Cô ấy mỉm cười chỉ vào chiếc đàn và hỏi.
“Em thích đàn dương cầm không? Đây là chiếc đàn chị tám cất công chuẩn bị đấy.”
Nhìn thấy cảnh tượng tương tự trước mặt, Tiểu Kha nhìn chị năm của mình với vẻ mặt cầu xin giúp đỡ.
Vương Tâm Như mỉm cười, bước lại gần ba người họ.
“Chị hai, em tám, vài ngày nữa Tiểu Kha cần phải đi quay chương trình tạp kỹ với em.”
Hai ánh mắt hung ác lập tức nhìn về phía cô ấy.
Cảm giác áp bức mạnh mẽ như bị mãnh thú để mắt đến mình.
Vương Anh bước tới, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Tâm Như.
“Em năm, em không lầm đấy chứ, Tiểu Kha không thích hợp tiến vào giới giải trí đâu.”
“Nước chỗ đó quá sâu, em ấy không thể nắm chắc được…”
Vương Nhạc Nhạc cũng hùa theo.
“Đúng vậy, hay là cứ để em trai học đánh đàn dương cầm với em đi.”
Tiểu Kha bị ba người phụ nữ tranh giành lộ vẻ không còn luyến tiếc điều gì, thật ra cậu bé thật sự không muốn học gì cả.
Có thời gian rảnh rỗi như vậy thì chi bằng đi tu luyện vẫn hơn.
Lúc này, Vương Tư Kỳ mệt mỏi trở về biệt thự.
Cha Vương mẹ Vương đi xuống tầng, ba người tò mò nhìn cảnh này.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cả nhà ngồi trên ghế sô pha, thảo luận về việc Tiểu Kha quay chương trình tạp kỹ.
Nghe đến việc cuối cùng còn phải quay “sinh tồn nơi hoang dã”, mọi người đều lần lượt bày tỏ thái độ, em trai mình tuyệt đối không được đi mạo hiểm!
Tiểu Kha nheo mắt, giơ bàn tay nhỏ mập mạp đề nghị.
“Em và chị năm có thể làm được!”
“Không được!”
Năm giọng nói đồng thời vang lên, ngay lập tức bác bỏ đề nghị của Tiểu Kha.
Vương Tâm Như cũng cảm thấy nhức đầu, không ngừng giải thích với người nhà của mình.
Vẻ mặt mọi người dịu đi đôi chút khi nghe tin có đội ngũ y tế và đội bảo vệ tận tình.
Trước sự đảm bảo của Vương Tâm Như, cuối cùng những người khác cũng đồng ý cho Tiểu Kha đi quay chương trình tạp kỹ.
Vương Anh nhìn em trai mình, nghiêm túc nói trước mặt mọi người.
“Mấy ngày này em trai đừng đến trường học nữa.”
“Chị cần tiến hành huấn luyện chuyên nghiệp với hai em.”
“Sinh tồn nơi hoang dã rất khó khăn, cần phải học một vài kỹ năng sinh tồn!”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks