Có rể là chiến vương - Chương 984
Trò này kiếm được tiền phết, nằm lăn ra đất sau đó mở miệng đòi mấy chục nghìn tệ!
Nghĩ lại ba năm đầu tiên đi làm, ngày nào cũng ở công trường làm như trâu như bò mà mồi tháng cũng chỉ kiếm được hơn
10.000 tệ.
“Nói tóm lại các người đều bảo chúng tôi đụng phải ông, vậy
thì chúng tỏi nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.” Lê Văn Vân nói: “Thấy rồi đấy, xe chúng tôi ngồi cũng là tiền triệu cả, không thiếu mấy chục nghìn này.”
Nói xong, Lê Văn Vân thấy sự mừng rỡ trong mát họ.
Lê Văn Vân lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó nói: ‘Nhưng tôi nghĩ bây giờ ông bị thương rất nặng, bất kể thế nào cũng phải đi bệnh viện một chuyến mới được, ông lên xe chúng tôi trước đi, chúng tôi đưa ông đi bệnh viện kiếm tra trước, kiếm tra toàn thân, sau đó những vấn đề phát sinh chúng ta sẽ bàn sau!”
Lê Văn Vân nói rất chân thành, gần như không chê vào đâu được.
“Ôi!” Người đàn ông ngã trên mặt đất đột nhiên sững sờ, không ngờ Lẻ Văn Vân lại cỏ trách nhiệm như vậy, chú động đến bệnh viện kiếm tra.
Người đàn ông nầm trên mặt đất hiển nhiên thường xuyên làm mấy chuyện này, ông ta không chút sợ hãi, gật đầu nói: “Vậy cũng được, vậy anh đưa chúng tôi đi bệnh viện trước đi!”
Người đàn ông nói rầng ông ta là người qua đường trước đó nói: “Tôi đi với các người!!”
Lê Văn Vản liếc hân một cái, hứng thú nói: “Người qua đường cũng muốn đi cùng chúng tôi à?”
Người đàn ông giật mình nhìn, sau đó người đàn ông ngồi trên đất nhanh chóng nháy mắt cho ông ta một cái, ông ta dừng lại, không nói thêm câu nào.
Lẻ Văn Vân thầm hừ một tiếng, tèn này thật sự dám lên xe của anh, lên xe rồi, Lê Văn Vản có cả trăm cách để chơi với họ.
Sau khi đỡ người kia vào xe, Lê Văn Vân nói với Nhan Như Tuyết, người vẫn còn đang bàng hoàng: “Lái xe đi!”
Nhan Như Tuyết khởi động xe, những người xung quanh từ từ tản ra.
Lê Văn Vân ngồi ở hàng ghế sau vì vừa đỡ người đó lên xe. “Chúng ta đến bệnh viện nào?” Nhan Như Tuyết hói.
“Đi tới Tứ Hợp Lâu!” Lê Văn Vân nhẹ giọng nói.
Điều này khiến Nhan Như Tuyết và tèn ăn vạ kia sững sờ một lúc, người kia vội vàng nói: “Không phải chúng ta… đi bệnh viện sao?”
“Đến bệnh viện thật, nhưng tôi không nói khi nào đi. Chúng ta tới Tứ Hợp Lâu ăn một bữa trước, sau đó đến bệnh viện.” Lê Văn Vân mỉm cười với ông ta.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông ta nhìn Lê Văn Vân, Nhan Như Tuyết và nói: “Vậy thì… anh đưa tiền cho tôi đi, tôi không đến bệnh viện nữa. Chuyên tiền qua Wechat là được.”
“Tiền?” Lê Văn Vân nhìn sang, cười nửa miệng nói: “Nghĩ gì vậy? Ăn vạ mà còn đòi tiền ư?”
Ồng ta xanh mặt, vội nói: “Vậy ý anh là gì, ôi chao, đau quá!”
“Diễn, diễn tiếp tôi xem!” Lê Văn Vân cười nói: “Tôi dư thời gian đế chơi với ông, ăn vạ mà gặp phải tôi thì cũng coi như ông xui xẻo!”
Nghe Lê Văn Vân nói, mặt ông ta tái mét, nhìn Lê Văn Vân nói: “Ý anh là gì?”
“Không phải ỏng vừa nói cảm thấy hơi đau sao?” Lè Văn Vân cười nói: “Rút camera hành trình ra.”
Nhan Như Tuyết gật đầu, rút phích cám của camera hành trình ra. Sau đó, Lẻ Văn Vân mỉm cười với người đàn ông, giữ vai ông ta và nói: “ống diễn cái nét đau đớn cũng thật lám đấy, nhưng mà hơi giả, tôi giúp ông cảm nhận mộtchút!”
Lê Văn Vân nói xong, trực tiếp ấn vào bả vai của hán, bát đầu chậm rãi dùng sức.
Người kia lập tức cảm thấy đau đớn, sau đó mới từ từ phát hiện ra cơn đau ngày càng sâu, cho đến khi thực sự không thế chịu đựng được nữa.
“Các… các người định làm gì?” ông ta nghiến rang nghiến lợi nói: “Có tin tôi sẽ kiện các người không?”
“Muốn kiện chúng tỏi luôn à?” Lẽ Văn Vân sờ sờ mũi nói: ‘Tôi nói rồi, ăn vạ mà gặp phải tỏi thì xem như xui, muốn kiện thì phải có chút chứng cứ chứ, ví dụ như gãy chân thật hay gì đó!”
Nói xong, anh nhìn về phía chân của người đàn ông và nói: “Đừng lo láng, chân ông gãy thật thì chúng tôi sẽ đền tiền, nhưng bây giờ chuyện đáng để suy ngầm là làm sao đế khiến chân ông gãy đây.”
Người kia ngơ ngác, nghe Lê Văn Vân nói như đùa, ông ta cảm thấy lưng mình lạnh ngắt, nuốt nước miếng: “Thôi các người đế tôi xuống xe đi, tôi không cần tiền nữa!”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks