Có rể là chiến vương - Chương 983
ở Yên Kinh, anh vẫn còn rất nhiều người quen, Trần Hi, Vương Giai Kỳ, Long Nhã Lâm, vân vân.
“Cũng không biết chú Lý và Giai Dao cỏ quen sống ở Yên Kinh hay không.” Lê Văn Vân sờ mũi, lấm bấm.
Ngay khi Lê Văn Vân đang suy nghĩ, Nhan Như Tuyết đột nhiên cau mày, đột ngột đạp phanh!
Vì quán tính, Lê Văn Vân bất ngờ bị ngã về phía trước, cũng may là đã thât dây an toàn nên không bị bay ra ngoài.
“Chuyện gì thế này?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.
“Ban nãy đằng trước có người, tôi… hình như tông trúng anh ta rồi?” Nhan Như Tuyết hơi hoảng hốt.
ở một mức độ nhất định nào đó có thế nói Nhan Như Tuyết là người của Tiến SĨT, cô ta cũng là một trong những người ở thế giới ngầm.
Nhưng cỏ ta quanh năm sống ờ một thành phố bình thường, cũng chưa bao giờ giết bất cứ ai.
Thế nên khi xảy ra tal nạn vào thời điểm này, cô ta đột nhiên hoảng sợ.
Lê Văn Vân cau mày, anh nghi ngờ nhìn Nhan Như Tuyết, hỏi: “Cô chưa từng tập võ sao?”
“Tôi có tập, lúc này rồi anh còn hỏi tôi cái này làm gì, mau xuống xe xem xét tình hình đi.” Nhan Như Tuyết nói.
Lê Văn Vân ngấn ra, chắc chắn là chưa tông trúng, anh không cảm nhận được chút cảm giác va đập nào ban nãy.
Nhưng lúc này Nhan Như Tuyết đã hoàn toàn hoảng loạn, người cô ta nhìn thấy trước mặt giờ đã nằm trên mặt đất, cô ta sợ đến mức không dám xuống xe.
Lẻ Văn Vân cau mày, anh mở cửa bước ra ngoài.
Quả nhiên phía trước xe, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang nầm trên mặt đất, ôm chặt lấy bắp chân của mình, la oai oái.
Lê Van Vản buồn cười, không ngờ lại gặp phải một tẻn ăn vạ.
Nhìn người đàn ông kia đang lăn lộn trên mặt đất, anh quay đầu nhìn về phía Nhan Như Tuyết nói: “Cô không có tỏng trúng ai hết, ông ta ăn vạ đấy.”
“Ăn vạ?” Nhan Như Tuyết thờ phào nhẹ nhõm, không xảy ra chuyện gì nên tâm trạng cũng ổn định hơn nhiều, cô ta nhanh chóng mở cửa xe bước ra ngoài.
Nhìn người nọ lăn lộn trên mặt đất, Lê Văn Vân đi tới, ngồi xô’m xuống trước mặt ông ta nói: “Đừng giả bộ nữa, chúng tôi không có tông trúng ông!”
Người đàn ông không nói gì, ông ta chỉ nằm trên mặt đất, nắm chặt chân của mình rồi rên rỉ.
Người ta cũng vây tới đông hơn.
Nơi này là một nơi tương đối ồn ào.
Một người trông như khách qua đường nói: “ôi, người anh em lái chiếc xe tốt như vậy, đụng phải người ta thì thôi đi, còn ờ đây chế nhạo người ta, thật là quá đáng!”
Lê Văn Vản nhướn mày nhìn sang, là một người phụ nữ trung niên, Lê Văn Vân mắt hơi híp lại: “Bà thấy tôi đụng ông ta à?”
“Vừa rồi tôi đã tận mắt chứng kiến, anh tông trúng người ta thì thôi đi, còn nói người ta giả vờ, anh còn lương tâm không?” Người đó nói tiếp.
Rõ ràng tẻn ăn vạ này không phải đang tác chiếc một mình, mà con mẹ nó còn có cả băng đảng, bảy giờ đám người đang nói này ai cũng góp lời, có lẽ toàn bộ đều là người của ỏng ta.
Lê Văn Vân ngẩng đầu nhìn đám người đang nói, cười hỏi: “Các người là bạn của ông ta hả?”
“Tôi chỉ là người qua đường, hoàn toàn không biết ông ta.” Người nào đó nói.
“Ồ!” Lê Văn Vân cười nhẹ, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên ngã xuống đất, cười nói: “Vậy thì ông tính sao?”
Câu hỏi này chính là thời khâc mấu chốt, kỹ năng diễn xuất của tên này rõ ràng là rất tốt, vẻ mặt đầy đau thương, không biết ông ta làm như thế nào mà lúc này sắc mặt vẫn tái nhợt như thật.
“Chân… chản của tôi bị thương, có lẽ bị gãy rồi, sau này…” ông ta nói với vẻ mặt tái nhợt và giọng điệu yếu ớt: “Anh đền tôi
60.000 tệ đi, cả mấy tháng sau tôi không đi làm được, phí tổn thất tinh thần các kiểu.”
Lê Văn Vân liếm môi.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks