Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần - Chương 694
Trong bữa tiệc tối, Ôn Nhiên và
Mặc Tu Trần đều cố ý không ăn mặc trang điểm, vẫn ăn mặc như ban ngày, người đàn ông cao quý và người phụ nữ duyên dáng xuất hiện trước mặt đám người, mười ngón tay đan vào nhau. Hai người ở trước mặt những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc xinh đẹp, nhưng vẫn tuyệt đẹp và nổi bật, khiến mọi người phải ghen tị.
Lúc chiều, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên cùng nhau đến công ty, rất ít người nhìn thấy, tuy rằng đã truyền ra khắp công ty, nhưng khi nhìn thấy tận mắt bọn họ vẫn phải kinh ngạc.
Đúng lúc này, nhìn thấy Mặc Tu Trần và ôn Nhiên nắm tay nhau đi tới, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, tất cả mọi người đều kinh ngạc mở to hai mắt.
ở công ty, không biết từ khi nào người ta âm thầm truyền tin đồn về hai người họ, bọn họ đều biết ôn Nhiên và Mặc Tu Trần xảy ra chuyện, thậm chí là cô không muốn nhìn thấy Mặc Tu Trần, vì vậy cô đã về nhà mẹ ở.
Hai ngày nay, có người còn nói chủ tịch và vợ sắp ly hôn, cho nên họ suy đoán sau khi ôn Nhiên biết chuyện cách đây
không lâu cô bị truyền thông đưa tin mình không thể sinh con là sự thật, nên cô mới muốn rời xa Mặc Tu Trần?
Đột nhiên bây giờ ôn Nhiên lại xuất hiện, làm sao bọn họ có thể không kinh ngạc.
Hơn nữa, ánh mắt chủ tịch nhìn vợ tràn đầy dịu dàng và cưng chiều, tràn đầy yêu thương, khiến đàn ông phải ngưỡng mộ và phụ nữ phải ghen tị. Khi mấy người trong bộ phận quan hệ công chúng nhìn thấy ôn Nhiên, bọn họ đều không nhịn được quay đầu nhìn Trình Giai, ngoại trừ hai
người thân thiết với cô ta ra, ánh mắt những đồng nghiệp khác nhìn Trình Giai đều không che giấu sự giễu cợt.
Sắc mặt Trình Giai thay đổi vài lần, chiếc lỵ cô ta cầm trong tay bị cô ta bóp thật chặt, cô ta phải dùng hết sức để ngăn cản sự ghen tị của mình lộ ra ngoài.
“Sếp Mặc, cô Ôn!”
Cô ta mỉm cười tiến lên chào hỏi, Mặc Tu Trần cũng không thèm nhìn cô ta, ánh mắt dịu dàng nhìn Ôn Nhiên, dường như những người xung quanh đều là cọc gỗ.
Anh nhận đồ uống từ người phục vụ đưa cho cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em uống đồ uống trước đi.”
Ôn Nhiên nhận lấy, nói lời cảm ơn với Mặc Tu Trần, cô nhấp một ngụm, cười nhẹ với anh, sau đó nâng mắt nhìn Trình Giai. Dường như lúc này cô mới nhìn thấy sự tồn tại của cô ta, hơi kinh ngạc, mỉm cười với cô ta: “Cô Trình, chúc mừng cô.”
Trình Giai che giấu cảm giác mất mát trong mắt, trong lòng càng nghiến răng căm hận, nhưng ở trước mặt mọi người, cô ta không
dám lộ ra sự yêu mến của mình dành cho Mặc Tu Trần, càng không dám lộ ra sự ghen tị với Ôn Nhiên. Trên khuôn mặt xinh đẹp trang điểm tinh xảo, nở nụ cười tươi tắn chuyên nghiệp: “Cảm ơn cô Ôn!”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt của cô ta viết đầy hai trữ trìu mến nhìn về phía Mặc Tu Trần, đang định nói gi đó thì Mặc Tu Trần đã lên tiếng trước, anh nói ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, em ở đây chờ anh một lát.”
Ôn Nhiên gật đầu: “Vâng!”
Sau khi Mặc Tu Trần nói xong, ánh mắt sâu thẳm mới quét qua Trình Giai, anh xoay người đi về phía sân khấu.
Đây là bữa tiệc án mừng trong nội bộ công ty, không quá hoành tráng và cũng không có nhiều quy tắc nghi thức, Mặc Tu Trần tự mình bước lên sân khấu. Người dẫn chương trình nói vài câu rồi đưa micro cho anh, anh nhận lấy trong một tràng vỗ tay nồng nhiệt. Sau khi cầm lấy micro, đôi mắt sâu và lạnh lùng của anh quét qua mọi người ở phía dưới, chậm rãi nói:
“Bữa tiệc ăn mừng tối nay này…”
Điện thoại của ôn Nhiên vang lên, cô thu hồi tầm mắt trên sân khấu lại, xoay người, đi ra khỏi đại sảnh, đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Alo, Tiểu Tiểu.”
“Nhiên Nhiên, tớ nghe nói cậu và Mặc Tu Trần cùng nhau đi dự tiệc mừng à?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu truyền đến, lanh lảnh vui vẻ, có chút tò mò, Ôn Nhiên đưa tay nhẹ nhàng vén
một lọn tóc quanh tai, cười nói: “ừ, tớ đang rảnh rỗi nên đến tham gia cuộc vui.”
“Cậu đã có mặt ở đấy rồi thi phải trông chừng Mặc Tu Trần cho kỹ vào, đừng để Trình Giai, người phụ nữ ti tiện xấu xa kia có cơ hội đến gần anh ấy.”
Ôn Nhiên khẽ cười: “Cậu đừng lo, tớ sẽ đi cùng với Tu Trần, Trình Giai sẽ không có cơ hội đâu.” Cô đưa mắt về phía xa xăm, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại. Cho dù đến cuối cùng cô phải rời đi, cho dù Tu Trần cần có phụ nữ chăm sóc thì người phụ nữ đó
cũng không phải là Trình Giai.
“Vậy thì tớ yên tâm rồi.”
Bạch Tiểu Tiểu nghe giọng điệu kiên quyết của cô như vậy, nỗi lo lắng của cô ấy cũng đã được giải tỏa.
Hai người tán gẫu thêm vài câu, Ôn Nhiên cúp điện thoại, sau lưng truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Nhiên Nhiên!”
Ôn Nhiên sửng sốt, cô quay người lại, đập vào mắt cô là ánh mắt đen như mực của Mặc Tử Hiên đứng cách đó hai bước, cô
khẽ cau mày lại, giọng nói có chút lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Ánh mắt Mặc Tử Hiên nhìn cô loé lên tia phức tạp, mặc dù tối nay cô không ăn mặc xinh đẹp như những người phụ nữ khác, thậm chí là không thay đổi quần áo, nhưng ờ trong mắt anh ta, cô đẹp hơn những người phụ nữ kia, trong trẻo như hồ nước, xinh đẹp như tiên nữ trên trời.
Cô như vậy khiến anh ta không kìm lòng được muốn đến gần, nhưng không biết phải nói gì. Anh ta mím môi, ngập ngừng nói: “Anh đang cố thuyết phục mẹ anh
nói ra tung tích của Phó Kinh Nghĩa.”
Nghe vậy, vẻ mặt của ôn Nhiên hơi thay đổi.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks