Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần - Chương 697
Căn biệt thự ở ngoại ô về khuya yên tĩnh, tao nhã như một cô gái thanh thuần.
Trên lầu hai, phòng ngù chính tràn ngập ánh sáng mềm mại ấm áp, trên giường lớn mềm mại, ôn Nhiên đang điềm tĩnh ngủ, trên môi mang theo một đường vòng cung nông cạn.
Bên cạnh cô, Mặc Tu Trần dịu dàng nhìn lên gò má trắng nõn thanh khiết của cô, thật lâu sau anh mới chậm rãi đứng dậy, xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một lọ nhỏ, đổ ra hai viên thuốc, đi tới trước sô pha cầm lấy
cốc nước trên bàn trà rồi uống thuốc.
Anh đưa mắt nhìn, qua không trung anh nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, sau đó xoay người bước vào phòng làm việc.
Anh châm một điếu thuốc, hút hai hơi nặng nề và phun ra một tràng khói, sau khi làn khói quấn quanh dáng người anh tuấn, điếu thuốc được kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh.
Cảnh tượng bị từ chối vừa rồi hiện ra trước mắt, ánh mắt như
đầm lầy của anh chợt tối sầm lại. Tối nay, trở về sau bữa tiệc, anh và Ôn Nhiên xem TV một lúc, sau đó để cô đi tắm.
Sau khi hai người tắm xong, anh lau khô tóc cho ôn Nhiên, không tự chủ được mà hôn cô, lúc đầu Ôn Nhiên bị anh mê hoặc có chút bối rối.
Khi anh đặt lòng bàn tay to lớn của mình vào bộ đồ ngủ của cô và nhẹ nhàng vuốt ve làn da trắng như tuyết của cô, cô đột nhiên tỉnh lại, tiếp theo là hoảng sợ và vùng vẫy, không cho anh chút cơ hội tiến thêm một bước.
Cho dù anh hôn, dụ dỗ cũng vô ích.
Anh không dám ép buộc cô nữa, mà xin lỗi cô: “Nhiên Nhiên, anh xin lỗi, vừa rồi anh chỉ không nhịn được mà muốn hôn em.”
Khuôn mặt đỏ bừng của ôn Nhiên trở nên trắng bệch, khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm đầy hối lỗi của anh, trái tim cô như bị một lưỡi dao sắc bén đâm vào, máu chảy đầm đìa.
Giọng của cô ngập ngừng và run rẩy: “Tu Trần, em…”
Cô không biết phải giải thích như thế nào, hoàn toàn không thể giải thích được, Mặc Tu Trần quá thông minh, cô sợ một khi cô giải thích thì anh sẽ biết nguyên nhân.
Thật không ngờ, chiều nay anh đã nhận được câu trả lời từ cố Khải.
Mặc Tu Trần đè cô vào trong ngực, cằm đặt ở trên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em không cần nói gì hết. Anh biết hết, anh hứa sẽ không ép buộc em nữa, anh sẽ cho em thời gian, kiên nhẫn chờ ngày em
bằng lòng.”
Anh hít một hơi thật sâu, mím chặt môi mỏng, đưa điếu thuốc lên miệng hít một hơi thật nặng, phun ra một tràng khói thuốc lá, ý nghĩ trong lòng càng thêm vững chắc.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cố Khải vào buổi chiều, suy nghĩ này chưa bao giờ biến mất khỏi tâm trí anh, dù anh có dùng cách gì đi chăng nữa thì anh cũng phải để Nhiên Nhiên hồi phục.
Kể cả khi phải đổi lấy sức khỏe
của chính anh.
Anh muốn cô sống tốt.
Bỏ tàn thuốc còn sót lại, anh lấy điện thoại di động ra và bấm một dãy số.
Một lúc sau, điện thoại được nhấc lên, trong điện thoại truyền đến một giọng nói trầm ấm: “Alo, chủ tịch Mặc!”
“Đàm Mục nói Ngô Thiên Nhất sẽ được anh hộ tống trở lại thành phố G?”
“ừm!”
Giọng bên kia bình tĩnh.
Đôi mắt của Mặc Tu Trần lóe lên, giọng nói âm trầm lạnh lùng: “Đừng để tình huống của Chu Minh Phú xảy ra với Ngô Thiên Nhất.”
Điện thoại im lặng một lúc, vài giây sau, giọng nói của Lục Chi Hành truyền đến: “ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.”
Lần trước, Chu Minh Phú đột ngột qua đời vào đêm trước phiên tòa, họ không tìm ra ai đã làm việc đó, lần này anh ấy nộp
đơn lên cục trưởng và đích thân anh ấy hộ tống Ngô Thiên Nhất.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks