Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần - Chương 739
Nhìn chằm chằm cô một lúc, anh xoay người, dậy khỏi giường và
nói với cô: “Nhiên Nhiên, em đợi một chút, anh sẽ đi lấy quần áo cho em.”
Ôn Nhiên mặc quần áo, rửa mặt xong, Mặc Tu Trần lại kiểm tra vali mà nửa đêm hôm qua anh đóng gói. Anh ngước mắt lên, nhìn Ôn Nhiên đang đứng trước bàn trang điểm: “Nhiên Nhiên, em còn có cái gì cần mang đi không?”
Ôn Nhiên quay đầu nhìn người đàn ông ngồi xổm trước vali, khuôn mặt đẹp trai hơi nhướng lên, nét mặt rất tuấn tú, lông mày nhuốm ba phần ấm áp. Ánh nắng
từ cửa sổ kiểu Pháp chiếu vào khuôn mặt đẹp trai tinh tế của anh, cô ngây người nhìn anh trong chốc lát.
Đôi mắt híp của Mặc Tu Trần khẽ nheo lại, khóe miệng cong lên một nụ cười, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
“Không ạ.”
Ôn Nhiên hoàn hồn, liếc nhìn chiếc vali mở ra trước mặt anh.
Anh gật đầu: “Không có gì thì tốt.”
Thực ra, ngoài những thứ quan trọng như chứng minh nhân dân ra thì quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày đều có thể đến nước D mua, vừa rồi anh cũng chỉ hỏi bâng quơ.
Anh đứng dậy, một tay cầm vali, tay kia nắm lấy tay cô, bước ra khỏi phòng ngủ và đi xuống lầu.
Khi hai người tới cầu thang, điện thoại di động của ôn Nhiên vang lên.
Mặc Tu Trần buông tay cô ra, xách vali đi xuống lầu, cô đi theo phía sau, vừa đi vừa trả lời điện
thoại.
“Nhiên Nhiên à, lát nữa tớ sẽ không đi tiễn cậu nữa. Chờ khi nào cậu trở về, tớ sẽ ra sân bay đón cậu.”
Giọng của Bạch Tiều Tiểu từ trong điện thoại truyền đến, ôn Nhiên mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng mềm mại: “Được, bản thân cậu phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi, chân cậu còn chưa hoàn toàn bình phục đâu. Khi nào tớ trở về, cậu đến sân bay đón tớ là được.”
Tối hôm qua, khi hai người họ nói
chuyện điện thoại, Bạch Tiểu Tiểu nói rằng sáng mai sẽ đến tiến cô.
Lúc này, không biết là có chuyện gì hay là đã hối hận.
“Đến nơi thì gọi cho tớ, nhớ là điện thoại không được phép tắt máy, tớ muốn liên lạc với cậu bất cứ lúc nào.” Bạch Tiểu Tiểu dặn dò qua trên điện thoại.
Ôn Nhiên mỉm cười: “Tớ biết rồi, cậu thật dài dòng.”
“Cậu dám nói tớ dài dòng!”
Đơn điệu của Bạch Tiểu Tiểu đột nhiên tăng lên, giọng điệu của cô ấy tràn đầy vẻ không hài lòng, ôn Nhiên bị giọng nói của cô ấy làm cho suýt chút nữa rung động lỗ tai, cô lập tức đầu hàng: “Tớ sai rồi, tớ đi ăn sáng đây, cứ như vậy đi nhé.”
Vừa cúp máy, cô đã nhìn thấy Tiểu Lưu dẫn Lạc Hạo Phong và Đàm Mục vào, cười nói: “Cậu chủ, mợ chủ, cậu Lạc và cậu Đàm đến rồi.”
Mặc Tu Trần đã đặt vali xuống, đang ngồi trên sô pha cầm tờ báo lên đọc. Nghe thấy lời nói cùa
Tiểu Lưu, anh ngẩng đầu lên nhìn Đàm Mục và Lạc Hạo Phong của.
Trong phòng bếp, thím Trương đang bưng bữa sáng ra, nhìn thấy Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, bà ấy lập tức nở nụ cười chào hỏi, nói bữa sáng làm nhiều, bảo bọn họ ăn sáng cùng cậu chủ và mợ chủ.
“Thím Trương, vẫn là thím tốt nhất.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks