Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần - Chương 740
Lạc Hạo Phong như bôi mật ong lên miệng, cười nói lời cảm ơn với thím Trương, Đàm Mục liếc
mắt nhìn Ôn Nhiên. Anh ấy đi về phía ghế sô pha, liếc qua chiếc vali mà Mặc Tu Trần đặt qua một bên, quan tâm hỏi: “Chuẩn bị xong hết rồi à?”
Ôn Nhiên cười gật đầu, Mặc Tu Trần và Đàm Mục nhìn nhau, khóe môi anh cong lên: “Còn sớm, ăn sáng trước đi.”
“ừ, Tu Trần à, có phải cậu biết hôm nay tôi và Đàm Mục sẽ đến rất sớm nên bảo thím Trương chuẩn bị bữa sáng phong phú như vậy đúng không?”
Lạc Hạo Phong bước vào phòng ăn, nhìn bữa sáng thịnh soạn, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Vừa dứt lời, ngoài cửa lại có một giọng nói trong trẻo vui vẻ truyền đến: “Mùi thơm quá, đến sớm không bằng đến đúng lúc, xem ra tôi tới đúng lúc ghê!”
Thành phố G, sân bay quốc tế.
Thẩm Ngọc Đình kéo ôn Nhiên sang một bên thì thầm, bên kia, Ôn Cẩm và cố Khải đều dặn dò Mặc Tu Trần nhất định phải chăm sóc cho Nhiên Nhiên thật tốt.
Trên thực tế, điều họ lo lắng là ở nước D vẫn chưa cỏ phương án tốt nhất để chữa trị bệnh của Nhiên Nhiên, cô sẽ rơi vào tuyệt vọng.
Mặc Tu Trần đứng trong đám người cao thẳng tắp, mày rậm đẹp trai, hai tay đút túi, cho dù anh đang nói chuyện với bọn họ
thì đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm Ôn Nhiên cách đó không xa.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cho Nhiên Nhiên.”
Giọng điệu của anh nhẹ nhàng và ấm áp, hai chữ “Nhiên Nhiên” tràn ra đôi môi mỏng, nhuốm chút lưu luyến mượt mà không rõ lý do, trong đôi mắt của anh cũng có chút tình cảm.
Ôn Cẩm quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, ôn Nhiên đang nói chuyện với Thẩm Ngọc Đình, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã gọi
điện thoại cho Chi Hành rồi.”
Nghe được lời nói của anh ấy, Mặc Tu Trần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn Đàm Mục
Nhận được ánh mắt của anh, Đàm Mục khẽ nhếch miệng, bình tĩnh nói: “Tôi cũng đã nói với ông già rồi, để ông ấy điều tra một chút, có tin tức tôi sẽ nói cho cậu biết đầu tiên.”
“Các cậu đang nói cái gì đấy, sao tôi nghe không hiểu. Đàm Mục, cậu bảo chú Đàm điều tra chuyện
gì?”
Lạc Hạo Phong mờ mịt nhìn họ, bên cạnh anh ấy là cố Khải đang nghe lời dặn dò của ba anh ấy Cố Nham, anh ấy liếc nhìn đám Mặc Tu Trần và không lên tiếng.
“Là chuyện liên quan đến Phó Kinh Nghĩa.” Mặc Tu Trần giải thích ngắn gọn.
Cách đó vài mét, Thẩm Ngọc Đình nắm lấy tay của ôn Nhiên, dịu dàng nhìn cô, nhẹ nhàng dặn dò: “Nhiên Nhiên, em đến nước D nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Em biết rồi ạ, chị Đình, chị cũng
A f|
vậy.
Ôn Nhiên cười gật đầu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ em từ nước ngoài trở về, có phải chị nên giới thiệu Giang Lưu cho chúng em quen biết.”
Cô thực sự rất tò mò, bởi vì Giang Lưu trông hơi giống với Tu Trần.
“Không thành vấn đề, nếu không phải anh ấy đi công tác chưa trở về thì hôm nay chị sẽ đưa anh ấy ra sân bay tiễn em.” Thẩm Ngọc Đình cười sảng khoái, tối hôm đó Giang Lưu có chuyến công tác,
đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks