Cuồng long vượt ngục - Chương 386 Bí mật ra tay
Chương 386: Bí mật ra tay
“Long Vương vạn tuế!”
Nhóm người Long Môn hò reo chúc mừng Diệp Long lập cú đúp và thắng hai trận liên tiếp.
Thế nhưng, thấy vòng đấu mới thất tộc lại phái hai người lên đài, chuẩn bị hợp lực?
Đám người Hắc Long lập tức hét lên: “Đúng là vô liêm sỉ!”
“Đấu lần lượt không lại, giờ lại chơi trò hội đồng sao?”
“Võ cổ giả cái gì chứ? Chỉ là một lũ hèn nhát thôi mà thôi!”
Bảy gia tộc võ cổ phái hai người liên tiếp, điều này thực sự thu về rất nhiều chỉ trích.
“Có vẻ như lần này, thất tộc bị dồn vào ngõ cụt rồi?”
“Hết cách nên mới phải phái hai người liên tiếp!”
Khán giả đều nghĩ rằng lần này sẽ quyết định được thắng bại.
Diệp Lâm dù mạnh đến đâu thì cũng đã đánh liên tục hai trận.
Cộng thêm sự phối hợp tấn công của hai võ cổ giả, cơ hội chiến thắng có thể là bao nhiêu?
“ông nội? Lần này ông sẽ đặt cược bên nào?” Hai mắt cháu trai Thiên Cơ Tử sáng lên, sắp chìm vào sự hưng phấn cuồng nhiệt của tiền và cờ bạc.
“Cháu nói xem?” Thiên Cơ Tử chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Cược Diệp Lâm!” Nhìn thấy cảnh này, những con bạc xung quanh lại điên cuồng đặt cược.
Vào lúc này, tình hình của sòng bài đang lặng lẽ trải qua những thay đối lớn.
Số người ít ỏi đặt cược vào Diệp Lâm lúc đầu đã tăng lên như thủy triều.
Khi đến trận thứ ba, một nửa số người đã quyết định liều một phen.
Đặt cược vào Diệp Lâm!
“Không biết lần này… Có thể phân thắng bại không?”
Lúc này, trên khán đài, quan chủ của Bạch Vân Quan, Lữ Đạo
Hiên không thế ngồi yên, trong lòng ông ta còn lo lẳng hơn người trong thất tộc.
Suy cho cùng, ông ta đang nhận được lợi ích từ người ta nên phải tìm cách để họ chiến thắng.
Nhưng nếu lại thua thì sao?
Ông ta vừa là chủ nhà vừa là trọng tài, không
thể tự mình ra trận được, phải không?
“Chiến thắng liên tiếp! Khí thế tăng cao, không thế ngăn cản!”
Tàng Kiếm thượng nhân của Hoa Sơn nói: “Trong sổ đệ tử
của thất tộc đã không còn ai là đối thủ của cậu ta nữa, có lên thêm bao nhiêu cũng vô dụng!”
“Đúng vậy!” Thiên Cực đạo trưởng của Võ Đang cũng gật đầu: “Trừ khi là đỉnh phong cấp một, nếu không chỉ dựa vào số lượng sẽ không có hiệu quả.”
“Chẳng trách ngay từ đầu tên nhóc này đã dám bảo thất tộc cùng lên rồi.”
“Bây giờ, xem ra cậu ta thật sự có khả năng nói ra những lời này!”
Thế nhưng, lúc này lại xuất hiện một vấn đề.
Cả Lữ Đạo Hiên, Tàng Kiếm thượng nhân và Thiên Cực đạo trưởng đều có một câu hỏi rất lớn trong đầu.
Chàng trai trẻ có thế sánh ngang với võ cố giả này đã học hỏi từ ai và cậu ta là thần thánh phương nào?
Tại sao không có tin tức gì về người này, dù là ở trong môn phái thế tục hay là các mòn phái võ cổ đang ẩn náu trên thế giới?
Cứ như thể bỗng dưng xuất hiện một kỳ tài thiên hạ vậy.
Trong một ngày, anh đã đánh bại những đối thủ mạnh mẽ nhất, khiến
Đại Hạ chấn động!
Lúc này. Diệp Lâm nhặt Thiên Kim Kiếm của Tề Đức Long lên rồi cho vào
hộp kiếm.
Bởi vì sức mạnh vừa rồi nên Thiên Kim Kiếm này bị Diệp Lâm khống chế mà không có bất kì cản trở nào.
Cùng lúc đó, các tài năng trẻ của nhà họ Hàn, nhà họ Ngụy cũng lần lượt lên sân khấu, chuấn bị bắt đầu vòng thi thứ ba.
“Chỉ có hai người thôi sao?”
Diệp Lâm liếc nhìn hai người họ, thầm nghĩ thất tộc cuối cùng cũng ngộ ra nhưng vần chưa hoàn toàn được khai sáng.
“Tôi khuyên các người nên lên cả đi, tránh lãng phí thời gian!”
Chưa kề thực lực của hai người này cũng không bằng Tề Đức
Long vừa rồi, thậm chí còn thua cả Thượng Quan Khánh Hồng.
Cho dù là hai đấu một, bọn họ cũng chỉ đông
hơn chứ không có bất kỳ ưu thế nào.
“Đừng coi thường người khác nữa!”
Hàn Khắc Tinh rút thanh kiếm gia truyền của nhà mình ra.
“Tôi sẽ dùng thanh Thừa Thắng Vạn Lý Phục này đế lấy đầu của anh!”
Thanh kiếm này được Vương Mãng sử dụng khi soán ngôi nhà
Hán, có thế bay hàng ngàn dặm với tốc độ cực nhanh!
Ngụy Dương ở bên cạnh cũng rút kiếm ra, Bạch Hồng Kiếm!
Thanh kiếm này là một trong sáu thanh kiếm thuộc sở hữu của
Ngô đại đế thời cổ đại.
“Anh đã đánh liên tiếp hai trận, giờ còn bao nhiêu sức lực nữa? Dù anh có mạnh đến đâu, anh em chúng tôi vẫn có thể cùng nhau giải quyết!”
Ngụy Dương vô cùng phấn chấn, tràn đầy tự tin, muốn nắm bắt cơ hội này đế tạo dựng danh tiếng cho mình.
Thượng Quan Khánh Hồng và Tề Đức Long đều đã chết, nếu có thể nắm bắt cơ hội này, tiêu diệt kẻ địch và thay thế hai người kia trong thất tộc, tương lai phát triển của họ sẽ vô cùng rộng
mở.
“Chịu chết đi!”
Hai người không hề do dự, muốn lợi dụng lúc Diệp Lâm mệt mỏi sau trận chiến đánh nhanh thắng nhanh.
Đột nhiên.
Hàn Khắc Tinh vung Thừa Thắng Vạn Lý Phục lên, giống như hàng ngàn quân lính đang lao đến, cực kỳ nhanh và mạnh.
ở bên kia, Ngụy Dương cũng sử dụng Bạch Hồng Kiếm tấn công từ bên cạnh với uy lực như sấm sét.
Hai người hợp lực tấn công, giống như hai con rồng nối lên từ mặt nước, lao đến từ hai phía, khiến việc đề phòng trở nên khó khăn.
Bùm!
Khói bụi do hai thanh kiếm tạo ra nối lên mù mịt.
Để có thế nhìn rõ tình hình hiện trường, lần này Lữ Đạo
Hiên, với tư cách là người chủ trì và trọng tài đã đứng lên ra tay.
“Diệt!”
Lữ Đạo Hiên dùng một tay ấn xuống, lập tức trấn áp khói bụi tại hiện trường.
Điều này cho phép tất cả khán giả có thể nhìn rõ trận đấu, sẽ
không giống như trận chiến trước, không ai có thể nhìn rõ đòn chủ chốt nữa.
“Tôi chỉ dùng công lực để trấn áp bụi ở sàn đấu thôi!”
Lữ Đạo Hiên lớn tiếng giải thích: “Không ảnh hưởng tới hai người họ.”
Thế nhưng, thân thể Diệp Lâm lại đột nhiên chìm xuống!
Giống như một ngọn núi khống lồ nặng hàng vạn cân đang đè nặng trên vai anh vậy.
“Hửm?”
Thấy vậy, Diệp Lâm đột nhiên quay đầu nhìn Lữ Đạo Hiên trên
đài cao.
Nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên một tia ranh mãnh.
Anh đột nhiên hiếu ra.
Sự kỳ lạ trên cơ thể anh chắc hẳn là do người này đang lén lút gây ra!
Diệp Lâm ơi, Diệp Lâm à, đừng trách tôi!
Tôi đã cầm tiền của người ta rồi thì phải giúp người ta thôi, lần này xem cậu đối phó thế nào!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks