Đệ nhất binh vương - Chương 29 Tình thế đảo ngược
Chương 29: Tình thế đảo ngược
“Anh Dương.”
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của Tần Xuyên phát ra từ tai nghe.
“Tân… Tân Xuyên, cậu đang ở đâu?”
Nghe thấy giọng nói của Tân Xuyên, Dương Hải Quốc hiểu được hiện tại Tân Xuyên không sao, vì vậy hắn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhịn xuống đau đớn hỏi.
“Anh Dương, em đang ăn ở gần trường, có chuyện gì vậy?”
ở đầu bên kia điện thoại, Tân Xuyên vốn đang ăn cùng Trương Tân Hiên, Tô Diệu Y và Tran Tĩnh, sau khi nhận thấy giọng điệu của Dương Hải Quốc có gì đó bất thường, anh cầm lấy điện thoại, đứng dậy và bước ra khỏi phòng riêng.
/zVừa rồi tôỉ bị đánh… Người dẫn đầu là một trong hai thiếu gia giàu có lúc chiều…”
Dương Hải Quốc hít một hơi đau đớn, giọng nói run rẩy.
“Anh Dương, có nghiêm trọng không?”
Sắc mặt Tân Xuyên thay đổi, vội vàng hỏi.
“Không sao.”
Dương Hải Quốc cắn răng, di chuyển thân thể dựa người vào tường, toàn thân run rẩy nói: “Bọn họ đã xuống tay với tôi thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu. Thừa dịp họ còn chưa tìm thấy cậu, nhanh chóng rời đi đỉ, nếu không một khỉ bị bắt được thì chết chắc!”
“Anh Dương, anh đang ở đâu?”
Sắc mặt Tân Xuyên có chút khó coi, anh biết sở dĩ Dương Hải Quốc bị đánh gãy chân hoàn toàn là do anh liên lụy tới, việc đầu tiên cần làm lúc này là lập tức đưa Dương Hải Quốc đến bệnh viện điều trị.
“Tôi không sao, cậu đừng quan tâm tôi, nhanh rời đi đi!” Dương Hải Quốc thấp giọng nói.
“Anh Dương, nói cho tôi biết anh đang ở đâu, bây giờ tôi qua tìm anh, đưa anh đến bệnh viện kiểm tra…”
“Tôi đã bảo cậu đi nhanh đi mà!”
Lần này, không đợi Tần Xuyên nói xong, Dương Hải Quốc đã gầm lên: “Tôi bị bọn họ đánh gãy chân, kết cục của cậu nhất định sẽ còn thảm hơn tôi! Chẳng lẽ cậu muốn bị ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn à?”
Dứt lời, Dương Hải Quốc trực tiếp cúp điện
thoại, sau đó liếc nhìn căn nhà cho thuê đang bật đèn, chịu đựng đau đớn, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt đọng lại, bấm số điện thoại của con gái mình.
Cùng lúc đó.
Trong hành lang trên lầu ba của khách sạn Hoa Tuyết, Tần Xuyên gọi lạỉ cho Dương Hải Quốc nhưng không được, sau khi suy nghĩ một chút, anh quay người mở cửa bước vào trong phòng bao riêng, nói với ba người Trương Tân Hiên đang trò chuyện: “Tôi có chuyện cần giải quyết, mọi người ăn xong về trước đỉ.”
Nói xong, Tân Xuyên không đợi ba người trả lời đã xoay người đỉ ra ngoài, đồng thời gọi lại vào điện thoại của Dương Hải Quốc lần nữa, phát hiện điện thoại của Dương Hải Quốc đã tắt máy.
Phát hiện này khiến Tân Xuyên cau mày, sau đó anh lấy danh thiếp của tài xế Hạ Trung Đức của Tô Văn ra, bấm số điện thoại trên danh thiếp.
“Anh Hà, giúp tôi kiểm tra địa chỉ nhà của Dương Hải Quốc ở bộ phận an ninh, cảm ơn anh.” Điện thoại được kết nối, Tân Xuyên nói thẳng vào vấn đề.
“Được rồi, tôi sẽ gọi điện hỏi thăm rồi nhắn
tin cho cậu.”
Đầu bên kia điện thoại, mặc dù Hạ Trung Đức không biết Tân Xuyên muốn tìm địa chỉ của Dương Hải Quốc làm gì nhưng cũng không hỏi thêm mà đồng ý ngay.
Tần Xuyên khách sáo nữa, trực tiếp cúp điện thoại, bước nhanh đến thang máy.
Ba phút sau, khi Tân Xuyên bước ra khỏi cửa khách sạn, chuông báo tin nhắn vang lên.
Tần Xuyên bật điện thoại di động lên, bấm vào tin nhắn do Hạ Trung Đức gửi đến, ghi lại địa chỉ của Dương Hải Quốc rồi bước ra đường, chuẩn bị đón xe đỉ đến chỗ ở của Dương Hải Quốc.
Cạch!
Nửa phút sau, khi Tân Xuyên đi đến bên đường lớn, một chiếc Buỉck Business đột nhiên dừng lại trước mặt anh.
Hủ?
Tân Xuyên nhíu mày, nhìn chiếc Buick Business mới dừng.
“Lên xe, hoặc là tao bắn mày!”
Cửa xe mở ra, Mạnh Bưu cầm một khẩu súng lục giảm thanh, miệng súng nhắm vào Tân
Xuyên.
Lời nói lạnh lùng của Mạnh Bưu vang lên bên tai, nhìn nòng súng tối tăm, vẻ mặt Tân Xuyên không có một chút lo lắng nào, ngược lại, vẻ mặt giống như hồ nước không gợn sóng, rất bình tĩnh.
Giờ phút này, anh có thể dễ dàng né tránh, thậm chí hất văng súng ra khỏi tay đối phương, nhưng anh không làm như vậy mà đứng yên tại chỗ, cảm giác như đã bị sợ đến choáng váng
Bởi vì anh biết rằng vài người trước mặt chỉ là tay đấm bị người khác sai khiến, mà anh thì muốn tìm được hung thủ sau màn!
Thấy Tân Xuyên “sợ đến choáng váng”, Mạnh Bưu lấy túi xách che khẩu súng giảm thanh của mình lại, lưu loát nhảy xuống xe, áp súng vào eo Tân Xuyên: “Nếu không muốn chết thì nhanh lên xe!”
Không trả lời, Tân Xuyên thành thật lên xe, Mạnh Bưu theo sát.
Với một âm thanh vang trầm, cửa xe đóng lại, ô tô một lần nữa khởi động.
Buìck Business tổng cộng có bảy chỗ, ngoài Mạnh Bưu còn có ba người đàn ông vạm vỡ, một người đang lái xe, hai người còn lại ngồi
ở phía sau, tất cả đều cầm súng.
“Ngồi ở giữa hàng ghế sau.”
Mạnh Bưu lạnh lùng nói, đồng thời cảnh cáo: “Tao khuyên mày không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không tao không ngại bắn một phát chết mày, sau đó ném mày xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn. Mỗi năm có hàng trăm xác chết được vớt lên từ sông Hoàng Phố, thêm mày cũng không nhiều.”
Tần Xuyên ôm đầu yên lặng ngồi ở ghế sau, để hai người khác gì súng vào eo mình, hỏi: “Các người là người mà Lương Bác tìm tới đúng không?”
“Ha, mày cũng không ngốc”
“Mẹ kiếp, một thằng chó canh gác cũng dám đắc tội Lương thiếu, đúng là không biết sống chết!”
Nghe được lời nói của Tân Xuyên, hai tên cầm súng đều liên tục cười lạnh.
Mạnh Bưu không ngăn cản việc này.
Bởi vì theo hắn, Tân Xuyên đã định sẵn là sẽ không thể nhìn thấy mặt trời sáng mai, trước mắt còn sống chỉ là để Lương Bác trút giận.
Dưới tình huống như vậy, nói cho Tân Xuyên biết tình huống thật sự chỉ để cho cái
chết của Tần Xuyên rõ ràng hơn một chút!
“Lương Thiếu, người đã bị bắt, cậu tìm chỗ trút giận đi”
Mạnh Bưu liếc nhìn Tần Xuyên, sau khỉ phát hiện Tân Xuyên đang thành thật ngồi ở giữa ghế sau không nhúc nhích, hắn cất súng lục đi, lấy điện thoại di động ra bấm số của Lương Bác.
“Hiệu suất của anh Bưu quá nhanh!”
Đầu bên kia điện thoại, Lương Bác mới vừa vui vẻ xong với một người mẫu trẻ, hiện tại đang hút thuốc, gã nghe được lời của Mạnh Bưu thì lập tức bật cười: “Tôi đang ở biệt thự Đăng Cung, anh đưa thằng đó tới đây!”
“Được, Lương Thiếu!”
Mạnh Bưu trầm giọng trả lời, sau đó cúp điện thoại.
“Anh Bưu, Lương thiếu định làm gì với thằng này?” Một người đàn ông vạm vỡ hỏi với vẻ tò mò sau khi Mạnh Bưu cúp điện thoại.
“Tao nghĩ nó có thể sẽ bị chặt thành từng khúc rồi ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn!” Một người đàn ông vạm vỡ khác cười lạnh nói.
“Tùy vào tâm trạng của Hoàng thiếu,
Hoàng thiếu muốn nó chết ba canh, nó tuyệt đối không sống tới canh năm!”
Mạnh Bưu nói rồi quay đầu lại liếc nhìn Tân Xuyên, phát hiện Tần Xuyên không dám hành động liều lĩnh, những nghi ngờ và lo lắng trong lòng do không thể điều tra thân phận của Tân Xuyên đột nhiên biến mất.
Theo ý của hắn, nếu Tần Xuyên thuộc loại nhân vật lớn được bảo mật hồ sơ thì nhất định sẽ không ‘nghe lời” như vậy!
Xoạt!
Đúng lúc này…
Trong không khí vang lên một tiếng xé toạc, hai tay Tân Xuyên vung ra như tia chớp, đập vào tay hai người đàn ông vạm vỡ bên cạnh.
“Mày…”
Sắc mặt hai người kia lập tức thay đổi, vô thức kêu lên.
Ráng rắc.
Tiếng xương gãy vang lên cắt ngang tiếng kêu la của hai người.
Hai tay Tân Xuyên dùng lực, trực tiếp bẻ gãy cổ tay của hai người đàn ông to lớn vạm vỡ,
khấu súng lục lập tức rơi ra.
Bốp!
Một đòn thành công, Tân Xuyên không dừng lại, biến hai tay thành dao, vung ra như bóng ma, lập tức chém vào cổ hai người đàn ông.
Hai người thậm chí còn chưa kịp phát ra một tiếng rên đã bất tỉnh trên ghế.
Tất cả những chuyện này có vẻ phức tạp nhưng thực tế chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Hả?
Ngay lúc hai người đàn ông vạm vỡ bị Tần Xuyên đánh bất tỉnh, Mạnh Bưu đang ngồi ở ghế trước cũng phát hiện có gì đó không ổn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vộỉ vàng xoay người, rút súng.
Kết quả, nghênh đón hắn là một họng súng đen như mực!
“Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ bắn chết anh!”
Tần Xuyên chĩa súng vào đầu Mạnh Bưu, giọng điệu lạnh như băng.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks