Đệ nhất binh vương - Chương 30 Nắm trong tay sinh tử
Chương 30: Nắm trong tay sinh tử
Không có câu trả lời.
Toàn thân Mạnh Bưu căng cứng, hai tay trực tiếp đóng băng trong không trung.
Lý trí nói cho hắn biết, nếu hắn dám hành động hấp tấp, Tân Xuyên nhất định sẽ bắn hắn!
Bởi vì hắn có thể thấy được sát ý trong mắt Tần Xuyên.
Sát ý đó khỉêh hắn sợ hãi!
Cùng lúc đó, người đàn ông đang lái xe nhìn thấy mọi chuyện xảy ra phía sau qua gương chiếu hậu, bị dọa đến trong lòng run lên, tay run rẩy, vô lăng gần như mất kiểm soát, chiếc xe lắc lư dữ dội.
Ha!
Nhân cơ hội này, Mạnh Bưu ra tay!
Hắn không rút súng mà biến tay trái thành một con dao chém vào yết hầu Tần Xuyên với tốc độ cực nhanh.
Là một cựu sát thủ, hắn rất giỏi nắm bắt cơ hội.
Theo hắn thấy đây là cơ hội tuyệt vời để phản kích. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, Tân Xuyên sẽ hoàn toàn khống chế được thế cục, hắn chỉ có
thể mặc người xâm lược.
Ngoài ra, hắn cũng biết với khoảng cách càng gần thì súng ống giết người còn lâu mới nhanh bằng vật lộn và vũ khí lạnh!
Lý tưởng rất đẹp nhưng hiện thực tàn khốc.
Xoạt!
Khoảnh khắc tiếp theo, ngay khỉ con dao bằng tay của Mạnh Bưu sắp chém tới cổ Tân Xuyên. Hắn thấy trước mặt lóe lên bóng mờ, sau đó cổ tay bị Tần Xuyên tóm được.
Tay hắn như bị một chiếc kìm kẹp chặt, không thể cử động được nữa!
“Anh đang đùa với lửa!”
Tần Xuyên nói xong thì đột nhiên dùng lực.
Rắc.
Một tiếng vang giòn, cổ tay Mạnh Bưu trực tiếp bị Tần Xuyên bóp nát!
Không sai…
Là bóp nát!
Bị Tân Xuyên trực tiếp bóp nát!
“Hít.”
Cơn đau dữ dội khiến Mạnh Bưu kịch liệt run rẩy, hít một hơi khí lạnh, vô thức muốn hét
lên.
Nhưng mà…
Lời vừa đến bên môi, hắn nhìn thấy cổ tay mình máu thịt be bét, xương trắng xuyên qua da, dính đầy máu, lộ ra ngoài không khí, nhìn rất dọa người!
Phát hiện này khiến hắn phải kìm nén tiếng rên rỉ sắp lọt ra khỏi miệng!
Hắn trừng to mắt, kỉnh ngạc nhìn Tần Xuyên, ánh mắt tràn đầy sợ hãi!
Sợ hãi là bởi vì, hắn nhớ rõ, trong tổ chức sát thủ mà hắn từng tham gia, ngay cả sát thủ mạnh nhất cũng không thể như Tân Xuyên, bóp nát xương cốt của hắn như nóp nát một cái bánh bích quy!
“Anh… Anh là ai?”
Mạnh Bưu sợ hãi, vô thức hỏi.
Hắn biết hôm nay hắn đã đá phải tấm sắt, làm không tốt sẽ rơi đầu.
Đồng thời hắn cũng rất tò mò, lúc nào thì Hoa Đông lại xuất hiện một cao thủ như vậy.
Theo hắn, với thực lực mà Tân Xuyên thề hiện, so với những nhân vật tàn nhẫn trong thế giớỉ ngầm ở Hoa Đông, chỉ có mạnh hơn chứ
không thể yếu hơn.
“Yên tâm, anh sẽ không chết, ít nhất là tạm thời sẽ không.”
Tần Xuyên hỏi một đằng trả lời một nẻo, trong giọng điệu không có chút cảm xúc gì: “Nhưng nếu anh tiếp tục đùa với lửa, tôi không ngại đổi ý đâu.”
“ừng ực!”
Mạnh Bưu nuốt nước miếng, sau đó buông khấu súng trong tay ra.
“Anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ không giết anh, chỉ cần anh lái xe thật tốt, đưa tôi đến biệt thự mà anh vừa nhắc tới.”
Tần Xuyên ngồi trở lại ghế sau, nói với tài xế đang toát mồ hôi lạnh.
‘Vâng… Vâng…”
Tài xế đang thở gấp căng thẳng đáp lại, sau đó cố gắng hết sức để điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng ngăn cho tay mình không run lên nhưng lại không thể làm được.
Thấy vậy, Tân Xuyên không nói gì mà lấy điện thoại dỉ động ra bấm số của Dương Hải Quốc, nhưng vẫn không liên lạc được.
“Các anh đã làm gì đồng nghiệp của tôi?J
Thấy không gọi được cho Dương Hải Quốc, Tân Xuyên cau mày, lạnh giọng hỏi Mạnh Bưu.
“Lương Thiếu bảo Hoàng Gia Vệ dạy đồng nghiệp của anh một bài học, nhưng cũng không giết người, chỉ đánh gãy một chân.”
Dù sao Mạnh Bưu cũng từng làm sát thủ, từng nhảy nhót trên lưỡi háỉ tử thần, tố chất tâm lý rất tốt, trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh.
“Gãy chân?”
Tần Xuyên hơi nheo mắt lại: “Đồng nghiệp của tôi bị gãy một chân chỉ vì không cho họ lái xe vào, vậy các anh định làm gì với tôi?”
“A…”
Mạnh Bưu và người lái xe không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám thở mạnh.
“Trả lời câu hỏi của tôi!” Tân Xuyên trầm giọng quát lên.
Tài xế sợ hãi đến mức run tay, suýt lái xe đâm vào dải cây xanh bên đường.
Mà cuống họng Mạnh Bưu chuyển động, do dự một chút, nửa thật nửa giả trả lời: “Lương thiếu gia nói trước tiên đánh gãy một chân của anh.”
“Chỉ đánh gãy một chân ?’
Tần Xuyên nheo mắt lại, giọng nói lạnh
như băng.
“Vâng”
Mạnh Bưu nhẹ nhàng lên tiếng, trong lòng nhịn không được rùng mình một cái.
Tần Xuyên không lên tiếng nữa, trong xe rơi vào một mảnh ỉm lặng chết chóc, bầu không khí đè nén khiến Mạnh Bưu và tài xế cảm thấy ngột ngạt.
Trong bầu không khí ngột ngạt, tài xế chịu đựng nổi sợ hãi và bất an trong lòng, hai tay run rẩy cầm vô lăng, lái chiếc xe Buick Business đưa Tân Xuyên đến Đăng Cung.
Đăng Cung nằm ở phía tây của khu ngoại ô Cầu Vồng Lucy trên đường Hồng Kiều ở Hoa Đông, có phong cách kiến trúc mô phỏng theo các tòa nhà cổ điển của Anh, Pháp, Ý và Tây Ban Nha, là một trong những khu nhà giàu nổi tiếng nhất ở Hoa Đông.
Cách đây vài năm, một căn biệt thự ở Đăng Cung có giá trị hàng trăm triệu, và được mệnh danh là “nhà sang trọng đệ nhất Thượng Hải” lúc bấy giờ.
Trong hai năm qua, khi giá nhà đất ở các
thành phố trên cả nước tăng lên, giá nhà ở Hoa Đông cũng tăng vọt như tên lửa.
Trong tình hình đó, giá biệt thự ở Đăng Cung đã cao ngất ngưởng.
Cha của Lương Bác, Lương Thế Hạo, là một trong nhóm người đầu tiên ở Hoa Đông tham gia vào ngành bất động sản, với con mắt tinh tường của mình, ông ta đã mua biệt thự ở Đăng Cung và Tử Viên.
Hai giao dịch này trở thành hai giao dịch thành công nhất của Lương Thế Hạo.
Ba năm trước, sau khi Lương Bác được nhận vào khoa Kinh tế và Quản lý của Đại học Hoa Đông – nơi được mệnh danh là Harvard Phương Đông, Lương Thế Hạo đã giao biệt thự ở Đăng Cung cho Lương Bác.
Trong ba năm qua, Lương Bác không chỉ một lần tổ chức tiệc tùng ở biệt thự Đăng Cung, mỗi một lần đều mời các phú nhị đại và những người đẹp hàng đầu trong trường.
Đây là một trong những yếu tố quan trọng khiến gã trở thành nhân vật nổi tiếng ở Đại học Hoa Đông.
Trong biệt thự số 18 của Đăng Cung.
Lương Bác khỏa thân, lấy ra mấy xấp tiền
trăm trên bàn cạnh giường ném cho cô người mẫu trẻ đang khỏa thân nằm trên giường: “Cầm tiền, mặc quần áo rồi tự ra ngoài bắt xe”
“Lương Thiếu, em không cần tiền..”
Cô người mẫu dịu dàng giả vờ che ngực, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn Lương Bác, nũng nịu nói.
“Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi sẽ để cho dạng phụ nữ nát như cô trở thành người phụ nữ của tôi?”
Lương Bác từ trên cao nhìn xuống, không khách khí nói: “Cầm tiền rồi lập tức biến khỏi mắt tôi!”
“A.”
Lời nói tàn nhẫn của Lương Bác vang lên bên tai, thấy tâm tư của mình bị vạch trần, cô người mẫu trẻ thất vọng trong giây lát sau đó nhanh chóng mặc quần áo, nhét tiền vào túi da Hermes mà cô bán thân để đổi lây, buồn bực rời khỏi biệt thự.
Thấy cô người mẫu rời đi, Lương Bác lại lấy điện thoại di động ra, bấm số của Hoàng Gia Vệ: “Gia Vệ, chuyện đã xong chưa?”
“Lương Thiếu, xong rồi!”
“Vậy cậu tới biệt thự Đăng Cung đi, anh
Bưu đã bắt được thằng khốn kiếp đó!”
“Bắt được rồi?”
Nghe thấy lời nói của Lương Bác, Hoàng Gia Vệ hưng phấn như tiêm máu gà: “Mẹ, thằng chó hoang đó dám tát tôi, một hồi xem tôi có đánh chết nó không!”
“Nếu lát nữa nó có thái độ thành khẩn một chút, chủ động quỳ gối dập đầu mười lần, gọi tôi mười tiếng ông nội, tôi có thể mềm lòng chỉ đánh gãy một chân của nó. Nếu không, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của nó!”
Lương Bác cười lạnh, cảm giác như gã đã nắm tronq tay sinh tử của Tần Xuyên.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks