Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 471
ở để đô Đại Tan, nơi tiếp giáp giữa nội thành và ngoại thành, bén cạnh một mặt hồ bốc hơi nước mờ mịt.
“Lạnh quá!”
Trên mặt hồ có khí lạnh lan ra, khỉến Lâm Nhất rùng mình, nháy xuống khỏi Huyết Long Mã.
Lâm Nhãt đeo hộp đựng kiếm đến bên cạnh hồ, lớn giọng nói: “Thập Tam gỉa, vãn bối đã đến theo lời hẹn”.
Sóng ám mang theo lực xuyèn thấu mạnh mẽ dao động trong sương mù, sau đó không ngừng vọng lại.
Ầm!
Đợi khi giọng nói hoàn toàn kết thúc, một chiếc thuyên chài rẽ sóng đón gió, bập bềnh đi đến.
Trên thuyền không có ai, Lâm Nhất cũng không thấy kì lạ.
Lần trước lúc hắn và Lý Vô Ưu rời đi, thuyền xuôi dòng trôi đến, Thập Tam gia cũng không ở trên thuyền.
Một người một ngựa nối đuôi nhau đi vào.
Thuyền chài quay đầu đi, bắn lên bọt sóng giống như kiếm trên mặt nước, nháy mắt đã biến mất trong sương mù mịt mờ.
Nơi đầu thuyền, Lâm Nhất thong thả ngồi khoanh chân nhắm mắt.
Tử Diên kiếm quyết điên cuồng vận chuyến trong cơ thể, chân nguyên dồi dào giống như nước sông dao động không ngừng, trên người hắn tỏa ra kiếm thế mênh mông.
Hô hấp ra vào, Tử Diên Hoa ba mươi sáu cánh nơi đan điền tỏa sáng lấp lánh.
Chân nguyên hùng hậu phong phú điên cuồng đánh phá trong cơ thể, nhánh huyền mạch thứ hai thoắt ấn thoắt hiện.
Nhưng mỗi lần sắp mở được thì lại có một luồng sức mạnh kì diệu khác xuất hiện.
Chân nguyên mạnh mẽ như sông rộng sau khi vận chuyển một vòng chu thiên lớn thì chỉ còn lại một phần ba.
Tuế Nguyệt Tâm Kinh, Tuế Nguyệt chi lực diễn hóa thành.
Tử Diên kiếm quyết và Tuế Nguyệt Tâm Kinh đầy mâu thuẫn. Tử Diên kiếm quyết tăng thêm tu vi, bồi dưỡng chân nguyên, giúp chân nguyên không ngừng mở rộng như nước sông. Tuế Nguyệt Tâm Kinh thì lại ngưng
luyện tu vi, mỗi lần tu luyện ra một luồng Tuế Nguyệt chi lực sẽ khiến tu vi giảm đi một phần ba.
Đây chính là lý do khiến hắn mãi không thể mở ra nhánh huyền mạch thứ hai.
Nhưng Lâm Nhất cũng không gấp gáp, có Tuế Nguyệt chi lực, chân nguyên sau khi ngưng luyện rõ ràng mạnh hơn trước kia nhiều.
Chân nguyên chảy xuôi trong cơ thế hán tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như sắt thép đã qua trăm nghìn lần tôi luyện.
Bây giờ, Tuế Nguyệt chi lực đã ngưng luyện được tám thành Tử Diên chân nguyên.
Đợi ngưng luyện xong mười thành, sau đó đột phá đến Huyền Võ tầng thứ hai thì đừng nói là Diệp Lưu Vân chỉ mới đạt đến Huyền Võ tầng thứ ba, cho dù là Huyền Võ tầng thứ tư, Lâm Nhất cũng sẽ không sợ nữa.
Rắc rối duy nhất là phải có tài nguyên cực lớn.
Vừa hay bây giờ trong tay hắn đang có một khoản linh ngọc khống lồ.
Thuyền chài cập bờ, Lâm Nhất mở mắt ra, lầu trúc quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Rừng Táng Kiếm, đã đến!
Lên bờ, Lâm Nhất nhìn thấy Thập Tam gia đang ngồi khoanh chân trên đài đá ở lâu chính.
Hai bên tóc mai ông ta trắng bạc, gương mặt gió sương, hai mắt nhắm nghiền, có một loại uy nghiêm đáng sợ tỏa ra, khiến người khác không dám đến gần.
Vù!
Thập Tam gia bỗng nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng, Lâm Nhất như nghe thấy tiếng kiếm ngân tang thương.
Dường như có ánh kiếm vô cùng sắc bén đâm xuyên lồng ngực, đánh thẳng vào linh hồn.
Kiếm ý thật đáng sợ!
Lâm Nhất âm thầm kinh ngạc, nếu Thập Tam gia muổn lấy mạng hắn, chi sợ một cái chớp mắt là có thế chém chết hắn.
Rốt cuộc kiếm ý này đã đạt đến cảnh giới nào?
Lâm Nhất chắp tay nói: “Bái kiến Thập Tam gia”.
“Không tồi”.
Thập Tam gia đứng dậy quan sát Lâm Nhất, gật đầu nói: ‘Ta còn tưởng ngươi nuốt hết năm thành lực âm sát ở nơi này, bây giờ tu vi ít nhất cũng đã đạt đến tầng hai đỉnh phong, không ngờ vần có thể nhẫn nại như vậy”.
“Vào tông được một tháng, vãn bối vẫn đang củng cố tu vi, thậm chí ngay cả võ kỹ tu luyện cũng đặt sang bên. Một bộ Lôi Âm kiếm pháp đã có chút không đáng nhắc đến ở Kiếm Các rồi”.
Gương mặt dãi dâu sương gió của Thập Tam gia giống như bàn thạch, không đối sắc mặt, thản nhiên nói: “Tu vi mãi mãi là cằn bản của võ giả, căn cơ không vững, kiếm pháp có mạnh đến đâu cũng không phát huy được uy lực chân chính. Với ngộ tính cúa ngươi, tu thêm bất cứ kiếm pháp huyền cấp nào đó, không đến hai tháng là có thế đại thành, cần gì phải gấp”.
“Nhưng bây giờ vãn bối đã gặp phải rắc rối”.
Lảm Nhất kế lại đơn gián chuyện cậu gảy thù kết oán với Vương Diềm như thế nào, sau đó bị ép phải quyết đấu với Diệp Lưu Vân.
Thập Tam gia nhìn về phía Lâm Nhất, hạ giọng nói: “Chỉ còn lại hai mươi ngày thôi sao? Cũng có chút rắc rối thật… Nhưng e rằng ta đây không có cách nào giúp được ngươi”.
Lâm Nhất bình tĩnh nói: “Không dám, vãn bối chỉ cần mượn dùng rừng Táng Kiếm”.
Hắn đến đây không phải đế nhờ sự giúp đỡ của Thập Tam gia, hản cũng chí muốn dựa vào sức mạnh của mình để giết chết Diệp Lưu Vân.
Thập Tam gia đả giúp hắn một rân, há lại yêu cầu người ta giúp mình lần nữa?
Hơn nữa, cũng không ai giúp được hắn, người thật sự có thế cứu hắn cũng chỉ có bán thản hắn mà thôi.
Ngoại trừ trờ nên mạnh hơn, không có lựa chọn nào khác!
“Đi đi”.
Thập Tam gia không biếu lộ cảm xúc, chỉ vào một con đường, sau đó nhắm mắt lại lần nữa.
Cứ như Lảm Nhất chưa từng tới đây.
“Đa tạ tiền bối”.
Lâm Nhất chẳp tay cảm tạ, để Huyết Long Mã ở lại đây, một mình đi vào rừng Táng Kiếm.
Vù vù vù!
Thời khảc Lảm Nhất đặt chân lên, thanh kiếm trúc màu xanh biếc óng ánh đong đưa theo gió, phát ra tiếng kêu như chuông gió.
Kiếm ý dày đặc lan tràn ra khâp nơi, không chồ nào không có.
Lâm Nhất đặt mình trong đó giống như ở trong đại dương mênh mông của kiếm ý, lổ chân lông toàn thân nờ ra, vô cùng thoải mái.
Hân nhảm mắt lại, hít sâu một hơi, tinh thần vô cùng dề chịu.
‘Quả nhiẽn mình không đến nhầm chỗ”.
Mở mắt ra, ánh mắt Lâm Nhất loé lên tia sáng, ở trong rừng Táng Kiếm này, hẳn cảm thấy ấm áp như ở nhà.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn xoè tay lấy ra ba miếng ngọc giản.
Ngọc giản đầu tiên là cả bộ Long Hố Quyên, ngọc giản thử hai là Đại Phong Kình, ngọc giản thứ ba là Bá Kiếm.
Đại Phong Kinh là công pháp hẳn láy được từ tế đàn thông thiên, kê thừa chướng pháp và võ kỹ cấp Huyền của tông môn thượng cố Thịnh thể hoàng kim.
Công pháp võ kỹ của Thịnh thế hoàng kim không thế đánh giá theo phấm cấp hiện tại, không hề có sự so sánh.
Uy lực của chướng pháp này dù so với võ kỹ cấp Huyền cũng chỉ mạnh hơn chứ không kém.
Khi còn ở cảnh giới Tiên Thiên, Lâm Nhất đã xem qua một lượt nhưng phát hiện không hiểu gì cả, cũng không thế tu luyện.
Sau khi đột phá Huyền Quan, hắn vẩn luôn ổn định tu vi, không có thời gian tu luyện chưởng pháp này.
Bảy giờ muốn thuần thục chường pháp này trong hai mươi ngày, Lảm Nhất không tự tin lắm.
“Sau này Đại Phong Kình sẽ là đòn sát thủ của ta, hiện tạỉ tạm thời chưa dùng được”.
Sau khi tự nhủ một mình, Lâm Nhất cất miếng ngọc giản này đi, ánh mẳt rơi trên miếng ngọc giản Long Hổ Quyền, hẳn không khỏi nờ nụ cười khổ.
Nếu mười ngày trước hán có được cả bộ Long HỐ Quyền thì cũng không đến mức phải khố sở đi cầu xin Bá Kiếm.
Lưu Thương công tử đã từng thế hiện uy lực của Long Hố Quyền cho hắn xem.
Mà tính thời gian hắn luyện chường pháp này, nếu bât đầu tính từ Long Hổ Quyền thì có thể coi là đã có nền tảng hai, ba năm.
Không cần đến hai mươi ngày, Lâm Nhất tự hỏi mình, nhiều nhất là mười ngày, hắn đã có thế tu luyện chưởng pháp này tới cảnh gỉới Đại Thành.
Mười ngày còn lại, vừa hay dùng để lĩnh hội Bá Kiếm.
Có Long Hổ Quyền trong tay, hắn chẳng còn sợ đấu với Diệp Lưu Vân nữa. Nếu lại luyện thêm được một chút Bá Kiếm thì sẽ lại có thêm một con át chủ bài!
Lấm Nhất dán miếng ngọc giản Long Hổ Quyền lên trán, lượng lởn thông tin ỉiên tục tràn vào đầu.
Quyền này có bốn ấn ký, chỉ khi tu luyện cả bốn ấn này mới hoàn toàn phát huy được thực lực của Long Hổ Quyền.
Bốn ấn phân biệt là Bất Diệt Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn, Chư Thiên Ấn!
“Long Hổ Quyền này thực sự không đơn giản, những rfnh ngộ trước đó mới chỉ là phần nối của tảng băng chìm. Không đủ bốn ấn thì không bao giờ phát huy được lực sát thương thực sự của Long Hổ Quyền, võ kỹ Phật Môn quả nhiên cao thâm. Mình đã luyện thành thục Bất Diệt Kim Cương Ấn, bây giờ luyện Phá Không Ấn trước đã, ấn này kết hợp với Long Phi Hố Khiêu sẽ phát huy được uy lực cực lớn!”
Lảm Nhất thì thẳm tự nhủ, sau đó liên tục đấm ra từng quyền trong rừng Táng Kiếm.
Rầm rầm rầm!
Trong rừng trúc chợt vang lên những âm thanh kinh thiên động địa, tiếng rồng gầm hổ ngâm không ngớt.
“Phá không, phá không, tại sao lại là phá không?”
Lảm Nhất nghiền ngầm, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Lưu Thương công tử thì triến Long Phi Hố Khiêu ngày đó.
“Không vốn là không có, tại sao lại phải phá? Chắc mình đã lỡ thứ gì đó…”
Sau khi thử nhiều lần, cuối cùng Phá Không Ấn cua Lâm Nhất cũng nhập môn, nhưng hắn vẩn chưa thế lĩnh ngộ được ý nghĩa thực sự của chưởng pháp này.
Nhưng hắn không bỏ cuộc, luyện tập không biết mệt mỏi trong rừng Táng Kiếm.
Đồng thời hắn cũng phái chịu áp lực từ kiếm ý ở khắp mọi nơi trong rừng.
Rẳc!
Không biết đẩm ra bao nhiêu quyền, trong không trung dường như chợt có tiếng ‘rắc’ khiến Lâm Nhất phải suy tư.
“Nhìn thấy là thật, không thấy là không, trong lòng không có gì mới là không. Phá không là phá mãnh hố và chân long trong lòng, đến cả vọng tưởng trong lòng còn phá được thì còn gì không thế phá nữa?”
Hai mắt Lâm Nhất sáng ngời, suy tư một hồi sau đó hắn thét dài, hai tay kết ấn rồi đánh ra một quyền.
Lần này, ấn ký của hắn vừa đánh ra, cả người lập tức tỉnh táo, tĩnh tâm như bước vào trạng thái hư vô nào đó.
“Đúng, chính là thế này. Phá không là phá long hố trong lòng, Phá Không Ấn thực ra là phá tâm chi lực! Kết hợp ấn này và Long Phi Hố Khiêu, tay trái chuẩn bị sẵn sàng mới có thế bộc phát ra sức mạnh bùng nổ của hổ nhảy qua sông núi, phá không mà tới!”
Ý cười nhạt hiện lên trên mặt Lảm Nhất, cuối cùng hần cũng hiếu được ỷ nghĩa của Phá Không Ấn, chưởng pháp Long Hố Quyền chỉ còn cách cảnh giới Đại Thành một bước quan trọng nhất nữa thõì.
Sau một lúc, hai tay Lâm Nhất kểt thành thủ ấn, Phá Không Ấn nháy mat được hình thành.
Khí tức cuồng bạo dâng trào trên người hắn, nhưng trong mắt lại phảng phất có sự thiền định, tĩnh lặng mà thư thái.
Long Phi, Hổ Khiêu!
Nhưng dưới sự gia trì của Phá Không Ấn, khi hắn thi triển Long Phỉ Hố Khiêu, trong quyền mang đáng sợ lại có ấn chứa kiếm kình. Một quyền đánh ra, xương cốt toàn thân nổ tung theo, bộc phát ra âm thanh cực lớn như sông lớn cuộn trào.
Trong rừng Táng Kiếm khổng lồ, dưới tác động cúa sức mạnh một quyền này, cát bụi và lá rụng đều bay ỉên.
Tuy nhiên dưới áp lực nặng nề của Lâm Nhất, cát bụi và lá vụn bay lên rồi ngưng trệ trong không khí một thời gian ngắn.
Người ngoài nhìn vào, thời gian dường như trôi chậm lại.
Thập Tam gia ở bên ngoài khu rừng quan sát hết thảy, khuôn mặt trước giờ luôn bình tĩnh cũng hơi thay đổi, ông vuốt râu cười khẽ: “Mấy chiêu khua chân múa tay trẻ con này cũng thú vị phết, không ngờ kết hợp với kiếm kình lại hoàn mỹ đến vậy. Không biết lão già của Huyền Thiên Tông nhìn thấy sẽ nghĩthế nào”.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks