Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất - Chương 472
Uy danh Đại Tân, Long Hổ Quyền được mệnh danh là vô địch thiên hạ, cũng chỉ có Thập Tam gia dám gọi nó là mấy chiêu khua chản múa tay trẻ con.
Phá!
Lâm Nhất hét lớn một tiếng, tay trái chuẩn bị sẵn sàng phóng lên không trung.
Dường như có bóng mãnh hố uy lảng thiên hạ, nháy qua sông núi, vượt qua Băc Nam.
Rắc rác râc!
Gió mảy thay đối, vô số hạt bụi và lá rụng ngưng lại trong không trung bị chém thành từng mảnh vụn.
Khi Lảm Nhất thu tay lại thì rừng Táng Kiếm như được cuồng phong bão táp gột rửa nhiều Tân, sạch sẽ không một hạt bụi.
Phù!
Lảm Nhất thu quyền lại rồi đứng lên, thờ ra một hơi khí đục thật dài.
Khỉ như trường xà, mềm mại uốn lượn nhưng lại như một thanh kiếm sắc bén mà không tán loạn.
Bất giác, khi Lảm Nhất tu luyện Long Hố Quyền thì tu vi của hắn cũng trở nên thâm hậu hơn rất nhiều.
‘Thấy không có gì không phải không có gì, trong lòng không có gì mới là không. Phá Không Ấn là phá long hổ trong lòng, phá tâm chi lực!”
Nhìn rừng trúc sạch sẽ tứ phía, trên mặt Lâm Nhất ỉộ ra vẻ hài lòng, khoé miệng nở nụ cười khẽ.
Bốn ấn của Long Hố Quyền: Bất Diệt Kim Cương Ấn, Phá Không Ấn, Phục Ma Ấn và Chư Thiên Ấn.
Hai ấn đã hoàn thành, chỉ còn lại Phục Ma Ấn và Chư Thiên Ấn, nếu tu luyện thành công, Long Hố Quyền của hắn cũng coi như tới cảnh giới Đại Thành!
Bốn ấn có thể sử dụng như một võ kỹ riêng biệt, cũng có thế sử dụng thêm chưởng pháp này để gia trì, cũng có thể xếp chồng lên đề tạo thành các kết hợp khác nhau.
Ví dụ như sử dụng Phục Ma Ấn và Kim Cương Ấn cùng lúc có thế tạo thành Kim Cương Phục Ma Ấn, cũng có thể sử dụng với Chư Thiên Ấn tạo thành Kim Cương Chư Thiên Ấn!
Thậm chí có thế sử dụng ba ấn, bốn ấn một lúc, miền là cơ thế có thế chịu được.
“Các thiên kiêu của Huyền Thiẽn Tông đều tu luyện bốn ấn trước, sau đó mới luyện chường pháp, trước kia mình đã làm ngược đãu đuôi”.
Sau khi nắm giữthành thục hai ấn, Lâm Nhất có cảm giác như mây tan thấy được ánh mặt trời, sáng tò thông suốt.
“Nhìn như chỉ có bốn ấn nhưng thực tế iại biến đổi thất thường, kết hợp với quyền pháp chín chiêu thức thì có thế nói là biến đối khôn lường. Nhà Phật có cảu nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất bồ đề. Nhìn như một bông hoa thực ra lại là một thế giới, nhìn như một chưởng pháp thực ra lại nhiều mênh mông…”
Sau khi lĩnh ngộ, Lâm Nhất liên tực vung quyền tạo thế long hố. hẳn lại điên cuồng tu luyện trong rừng Táng Kiểm Tân nữa.
Rằm rắm rầm!
Hắn vung quyền như chớp, lúc như giao long ra khơi, lúc như hố nháy qua núi non biển cả, dưới quyền mang mãnh liệt của hắn, kiếm ý lan khâp tứ phương cũng giống như sông hồ, sóng biến chấn động, rừng trúc đung đưa, tiếng kiếm không dứt.
Bởi vì quyền của hắn chứa đựng kiếm mang sẳc bén, chứa đựng kiếm ý mà hắn đã nhận ra giữa sự sống và cái chết.
Quyền kiếm hợp nhất, lấy quyền làm kiếm, kiếm là quyền.
Dần dần hắn thi triến thuần thục như gió thổi mảy trôi, Long Hố Quyền sóng gió bão bùng, có một chút thay đối so với sự thong thả như đang đi dạo của Lưu Thương còng tử.
Quyền lồ Long Hổ Quyền, nhưng mấu chốt là Lảm Nhất, kiếm khách Lâm Nhất!
Không phải vung quyền mà là rút kiếm, quyền vung như kiếm, võ kỹ sắc bén.
Bí ẩn khó đoán, rừng Táng Kiếm được bao phú với Linh vãn dày đặc, dưới quyền mang của hắn rộ ra những ánh sáng trong suổt, lộng lẫy.
“Phục Ma Ấn căn phải dùng đại đức và đại uy của cao tăng nhà Phật đế chấn nhiếp yêu ma, Phật uy oai nghiêm khiến ma quỷ phải sợ hãi. Ta không có Phật uy, cũng không hiếu đạo lý nhà Phật, càng không thế vào Phật môn như Lưu Thương công tử. Nhưng ta có nhất kiếm, trải qua sinh tử, muôn ngàn thử thách, cương trực công chính. Nhất kiếm vung ra như ánh sáng mặt trời, tựa mặt trời thiêu đốt, giống ngọn lửa rực cháy, như trái tim ta, quyết chí tiến lên, không sợ sinh tử!
Lâm Nhất bỏ qua giáo lý nhà Phật, sử dụng kiếm ý mênh mông của mình đế diễn hoá ra phục ma chi âm.
Vụt!
Sau lưng hẳn có kim quang chói lọi, kiếm ý vỏ tận biến thành trường kiếm với quang mang vạn trượng.
Ta không phải Phật nhưng ta có kiếm, không sợ sinh tử, không sợ quần ma, ta lấy kiếm của ta hàng yêu diệt quỷ!
Kiếm rút ra, Phục Ma Ấn hình thành.
Vẻ mặt Lảm Nhất nghiêm túc, hai tay tạo thành thủ ấn, hắn quát to một tiếng. Phục ma kiếm uy sau lưng ngưng tụ thành thanh kiếm khống lồ dài trăm tấc, uy thế chói lọi như bầu trời.
Leng keng!
Uy lực bất diệt của Phục Ma Ấn lưu lại, hai tay Lâm Nhất nám chặt, một quyền tung ra, quyền mang sắc bén như lợi kiếm, tiếng hú dài không dứt, toàn thân bạo phát chản nguyên, diền hoá thành phục ma kiếm uy, không phải ta thì là ai.
“Đã quá! Đây mới là Long Hổ Quyền thuộc về Lảm Nhất ta, phục ma kiếm uy không sợ yêu tà, xả sinh vong ngả. Chỉ cần kẻ địch có một chút sơ hở là sẽ lặp tức tan rã, không thế kiếm soát”.
Lảm Nhất không giấu được vẻ vui mừng trẽn mặt, khi thật sự đã hiếu thấu ngọn nguồn, hiếu thông suốt Phá Không Ấn thì Phục Ma Ấn cũng sẽ dề lĩnh ngộ hơn.
Chí ià có đôi chút khác biệt với Phục Ma Ấn của Lưu Thương công tử, nhưng với Lâm Nhất mà nói nó chi mạnh hơn chứ không yếu, phù hợp với bản thân hân nhất.
Vụt vụt vụt!
Hắn dùng Phục Ma Ấn đế gia trì, quyền mang liên tục không ngớt, hắn đánh cực kỳ sung sướng.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, trong rừng Táng Kiểm, thời gian không ngừng trôi đi, nhưng Lâm Nhất lại như không biết, hắn hoàn toàn đắm chìm trong việc luyện Long Hổ Quyền.
Hán đã phát hiện ra một số bí mật nhỏ, không biết là vì Linh vãn dày đặc, kiếm ý như biến trong rừng Táng Kiếm hay là do chân nguyên của hán.
Sau khi trải qua quá trình tinh luyện Tuế Nguyệt chi lực, chỉ dựa vào việc luyện Long Hổ Quyền mà tu vi của hắn đã tiến bộ rất nhiều.
Nghe có vẻ khá kỳ lạ.
Lý do trong này, hắn chỉ có thế xong việc rồi đi hỏi Thập Tam gia thôi.
“Chư Thiên Ấn, ấn cuối cùng này thật sự rất thần bí, mãi không thế hiếu được…”
Thấm thoắt đã bảy ngày trỏỉ qua, Lâm Nhất đâ luyện Kim Cương Ấn, Phá Khỏng Ấn, Phục Ma Ấn tới Đại Thành, có thế làm theo mình điều khiến, thu vào hay phóng ra đêu do mình, glơ chân nhấc tay cũng dẻ dàng tạo thành kết ấn.
Chí có Chư Thiên Ấn, rèn đi luyện lại mãi vần chưa thấy kết quả, ngược lại còn loạn hết lên, càng luyện càng rối.
Trên thực tế, Lâm Nhất đã hơi điên…
Huyền Thiên Tông nói luyện Long Hổ Quyền trước tiên phải luyện bốn ấn trước, chỉ cần luyện tốt một ẩn là có thế luyện được chín thức sát chiêu của Long Hố Quyền.
Cũng như hắn, chỉ trong vài ngày đã lĩnh ngộ được sự huyên diệu của ba loại ấn, có thể nói là hiếm thấy.
Dù thiên tài như Lưu Thương công tử cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể luyện thành ba loại ấn. Ấn cuối cùng lại càng hao tâm tốn sức, sau khi vào Phật môn mới tìm ra lối đi, sau khi luyện thành bốn ấn, hẳn ta mới trớ thành Lưu Thương công tử uy danh lảy lừng.
Lại ba ngày nữa trôi qua, Lảm Nhất đã luyện Kim Cương Ẩn, Phá Không Ấn và Phục Ma Ấn tởi cánh giới cao nhất, đạt đến đỉnh phong gần tới viên mãn.
Chỉ có Chư Thiên Ấn là hẳn vẳn chưa thế hiếu được, không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Hán sẽ không dề dồng từ bỏ sự kiên trì nào đó, nhưng làm người không được bảo thủ, tạm thời không ngộ ra cũng không sao, bị mắc kẹt trong đó, giậm chân tại chỗ mới là phiền phức lớn nhất.
“Dựa vào ba ấn Long Hố Quyền này, kết hợp với quyền kiếm hợp nhất, khi ta lên đến Huyền Võ tầng thứ hai chắc chắn có thế chiến đấu với Diệp Lưu Vân, tỷ lệ thâng ít nhất là bảy phần!”
Lâm Nhất hiếu rõ uy lực của ba ấn, lại thêm chân nguyên được Tuế Nguyệt chi lực tôi luyện.
Hắn có tự tin tuyệt đối sẽ không thua Diệp Lưu Vản.
‘Nhưng bảy phần đâ đú chưa?”
Chưa đủ, hoàn toàn khỏng đủ!
Hẳn đã đồng ý với Hản Nghiên sư tý sẽ giết Diệp Luj Vản, hẳn ta phải chết, vậy hắn phải nám chắc mười phần mới được,
Hẳn phải luyện Bá Kiếm, kiếm pháp này có lực sát thương lớn hơn.
Lăng Tiêu Kiếm Các có rất nhiều người luyện kiếm pháp này mà phải hứng chịu phản phệ dữ dội của công pháp, có thế nói là không chết cũng tàn phế.
Hôm đó trường lão thủ các ngàn cản hán lựa chọn kiếm pháp này là vì không muốn hắn lầm đường lạc lối.
Không muốn hẳn phải chết vì nó.
Lâm Nhất đặt ngọc giản Bá Kiếm giữa hai đầu mày, trong đầu lập tức hiện lên một bức tranh.
Bức tranh bao la vô biên, núi sông trong tranh tuyệt đẹp, sông dài vạn dặm, có thành trì, có chư hầu, có đế quốc, cũng có hoàng triều, quản lảm thiên hạ. Hoàng triều sụp đồ, khói lửa ngút ngàn, chiến hoả liên mỉẽn, chư hầu tranh bá, đế quốc bất hoà.
Cuối cùng có một người cầm kiếm làm lung lay núi biền vạn dặm, bá khí ngang ngược khiến thiên hạ khiếp sợ.
Vụt!
Nhát kiếm đầm xuyên bức tranh, Lâm Nhất mờ mắt, khoé miệng trào ra một vệt máu.
Mặt hán tái đi, tự mình lấm bấm: ‘Thật khủng khiếp… Mình còn chưa chính thức tu luyện đã không chịu nối bá khí trong ngọc giản này. Mình nghĩ với uy lực của kiếm này, chỉ Sơ Thành thôi, khi thi triến một phần mười uy lực cũng đã có thế đánh bại Diệp Lưu Vân!”
Nhắm mắt lại, Lâm Nhất cầm ngọc giản công pháp trong tay, tiếp tục lĩnh hội.
Bá Kiếm, Lăng Tiêu Kiếm Các, võ kỹ cấm kỵ, uy lực đáng sợ, bá đạo vỏ song. Nhưng lại chỉ có một chiêu…
Không đúng, là một kiếm.
Hắn nhớ chấp sự ở tầng ba đã giải thích rõ ràng Bá Kiếm không phải một chiêu, mà là một kiếm.
Một chiêu và một kiếm có gì khác nhau?
Có khi nó thật sự có ý nghĩa sâu xa…
Thời gian dần trôi, Lâm Nhất ở trong rừng Táng Kiếm nhâm mắt lĩnh ngộ, trận chiến sình tử đã ngày một tới gần.
Thế nhưng hẳn lại thờ ơ, lĩnh ngộ Bá Kiếm mà cả nghìn năm nay không mấy người của Lăng Tiẻu Kiếm Các luyện được.
Đột nhiên lông mi hắn khẽ run, hai mắt chợt mở ra.
“Quả nhiên là một kiếm chứ không phải một chiêu, nhưng một kiếm này lạỉ khá dài”.
Trong mát Lâm Nhất loé lên tia sáng, hắn chậm rãi đứng lên, bẻ một cây kỉếm trúc, lấy trúc xanh làm kiếm, vung tay tạo thế.
Gọi là một chiêu thì là một chiêu, dù thay đổi thế nào cũng là một chiêu.
Nhưng một kiếm thì không chỉ có một chiêu.
Một kiếm quét sạch thiên hạ là một kiếm, một kiếm quét sạch bát hoang vẫn là một kiếm, một kiếm lên cửu thiên cũng là một kiếm, một kiếm chém mây vẫn là một kiếm.
Trúc xanh trong tay hẳn càng lúc càng chậm, càng lúc càng chậm.
Nhưng theo bước chân hẳn từ từ di chuyến, Linh văn dày đặc bao phủ sâu trong lòng đất của rừng Táng Kiếm lại rung lên.
Mặt đất đột nhiên liên tục rung chuyến.
Hẳn quét sạch vạn vật, đập tan bát hoang, uy lăng cửu thiên, chém đứt mây trôi, dường như đã một nảm trôi qua, iạị như một đời trôi qua.
Nhưng trong mât Lâm Nhất lại chỉ là một khoảnh khắc, chí là một kiếm.
Đột nhiên bá khí vô tận bộc phát ra khỏi cơ thể hản, Tử Diên Hoa dày nặng như núi trong đan điền tản ra ánh sáng chói lọi như mặt trời.
Bùm!
Hắn đâm ra một kiếm, trúc xanh trong tay nố tung. Trong rừng Táng Kiếm có vô số kiếm trúc bị chém gãy ngay tại chỗ, giống như tội nhân quỳ gãy hai chân.
Một kiếm này rất dài, một kiếm bá đạo, chém cả bát hoang, mảy giăng cửu thiên!
Trước căn nhà chính, một cơn gió thổi qua.
Tóc dài màu trắng xám trước trán Thập Tam gia khẽ đung đưa, ông mỏ mẳt ra cười bảo: “Bá Kiếm sao? Tiếu tử này như đã nhập môn… nhưng lại như còn láu mới tới”.
Bùm!
Lời ông lâo vừa đứt, từng cơn gió thổi qua mặt hồ lạnh lẽo, mặt hồ như tấm gương nứt ra thành từng đường, sau đó một làn sóng lớn nối lên.
Cây muon lặng mà gió chẳng ngừng.
Nhưng sau khi gió ngừng thổi, làn sóng hỗn loạn trên mặt hồ cũng không lẳng xuống.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks