Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 184
Từ Uyển Nhi biết Hoắc Thiến cũng không ưa gì Thư Tinh, nếu ngày mai Hạ Tinh Tinh kia lại vô dụng vậy thì còn có hậu chiêu Hoắc Thiến.
Thư Tinh, cô cứ chờ đó!
Sắp xếp mọi thứ xong xuôi, Từ Uyển Nhi tươi cười mỹ mãn, hí hửng cùng Bạch Lam đi mua sắm.
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai có thế nhổ bỏ được Thư Tinh cái gai trong mắt, cô ta không kiềm được mua sắm thỏa thích sự hưng phấn trong lòng.
Sắc trời dần tối đi.
“Uyển Nhi, chúng ta về thôi?” Bạch Lam đi theo sau Từ Uyển Nhỉ xách đồ cho cô ta.
“Vội cái gì?” Từ Uyển Nhi lại đi mua thêm mấy chiếc túi vừa ra mắt nữa, lúc này mới hài lòng đi về nhà.
Vừa ngồi vào xe lái xe không bao lâu, chợt một chiếc Rolls-Royce quen thuộc lọt vào tầm mắt Từ Uyển Nhi.
Đây không phải là xe của Hoắc Vân Thành sao?
Từ cái hôm cô ta quấn lấy anh đòi mang cô ta đi đến Hoắc thị tới nay, cô ta chưa từng gặp lại Hoắc Vân Thành lần nào.
Từ Uyển Nhi đang lo không có cơ hội đến tìm anh nhưng không ngờ lại tình cờ thấy Hoắc Vân Thành lái xe ra ngoại ô.
“Nhanh, đuổi theo chiếc xe đằng trước.” Từ Uyển Nhi vội vàng ra lệnh cho tài xế.
“Vâng thưa tiểu thư.” Tài xế cung kính đáp.
Thấy xe Hoắc Vân Thành lái thắng ra ngoại ô thành phố, Bạch Lam không khỏi nghi hoặc: “Uyển Nhỉ, Hoắc tổng tính đi đâu vậy?”
Từ Uyển Nhi dõi theo bóng hình tuấn tú trong chiếc xe đằng trước, mặc dù cách xa như vậy nhưng cô ta dường như vẩn có thể cảm nhận được hơi thở đỏng lạnh bao vây lấy anh.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Từ Uyển Nhi: “Hôm nay là ngày mấy?”
“Năm tháng sáu âm lịch.” Bạch Lam hoang mang.
Từ Uyển Nhi trầm ngâm nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm này là ngày giỏ của ba Hoắc Vân Thành.”
Cô ta đã từng được nghe anh mình nói tới, mỗi năm vào ngày này, Hoắc Vân Thành đều sẽ ra nghĩa
trang thăm ba anh.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe đế ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhặt các chương mới một cách nhanh nhất
Nghĩa trang.
Hoắc Vân Thành đỗ xe, bước từng bước năng nề men theo con đường ngoằn ngoèo mãi cho lên đến đính núi.
Ngay chính giữa đính núi có một bia mộ trang nghiêm, đó là mộ của ba Hoắc Vân Thành – Hoắc Kiến Quốc.
Hoắc Vân Thành quỳ gối xuống, thân hình anh cao lớn thẳng tẳp, ánh mắt lại ảm đạm nhìn người đàn ông trong ảnh chụp trên bia mộ thật lâu, người đó có khuôn mặt giống anh đến năm sáu phần.
“Ba, con đến thăm ba đây.” Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, có chút hốc hác.
Năm anh mười lăm tuổi, Hoắc Kiến Quốc gặp tai nạn qua đời.
Năm ấy, Hoắc Kiến Quốc đang du ngoạn trên biến thì đột nhiên gặp phải một cơn bão dữ dội, du
thuyền chìm nghỉm, Hoắc Kiến Quốc cũng từ đó mất tích.
Hoắc lão gia tử cho người tìm kiếm suốt bảy ngày liền mới tìm được. Đáng tiếc, khi đó ông đã chỉ là một cái xác lạnh băng.
Mọi người đều bảo đó là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Hoắc Vân Thành lại không cho rằng như vậy
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks