Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 359: Có cậu sáu Tư ở đây thì tôi yên tâm rồi
“Anh nói cái gì?”
Lăng Nhất Nam kích động nói: “Phương thuốc chị Hạ đưa có vấn đề ư? Chuyện này không có khả năng…”
“Chắc chắn là các anh nhầm rồi, chị họ Hạ là thầy thuốc cấp thần y đấy.” sắc mặt Lăng Nhất Nam rất xấu.
Tuy Lăng Nhất Nam không biết Hạ Phương giỏi cỡ nào, nhưng với Lăng Nhất Nam thì người có thế chữa khỏi cho Lăng Quân Hạc chính là thần y.
Quan trọng nhất là, Lăng Quân Hạc đã từ chối rất nhiều bác sĩ nối tiếng, nhưng lại vui lòng đế Hạ Phương chữa bệnh cho ông ta, thế chẳng phải chứng tỏ Lăng Quân Hạc cũng cảm thấy Hạ Phương rất giỏi à?
Người khác thế nào Lăng Nhất Nam mặc kệ, nhưng Lăng Quân Hạc là người mà cậu ấy kính trọng nhất, Hạ Phương còn là nữ thần mà cậu ngưỡng mỗ nhất, người khác muốn làm hại hai người họ ư?
Đừng hòng!
Lăng Nhất Nam cậu sẽ đứng ra che chở cho hai người họ bất cứ lúc nào…
“Cái này…” Đội trưởng Triệu không ngờ Lăng Nhất Nam lại kích động như vậy, lúc này anh ta lúng ta lúng túng.
“Hay là có hiểu lầm gì trong này…” Lăng Quân Hạc bình tĩnh nói.
Tuy ông ta không hiểu Hạ Phương, nhưng Lăng Quân Hạc chọn tin tưởng cô theo bản năng.
Chỉ bằng việc cô dám thản nhiên nhận đơn chữa bệnh cho mình, dám ra điều kiện với mình, rồi lại kết hợp với việc cô đã làm với mình hai lần trước, Lăng Quân Hạc bằng lòng ủng hộ Hạ Phương.
“Cái này chắc vẫn phải gặp cô Hạ đã rồi mới kết luận được.” Đội trưởng Triệu khẽ cúi đầu, trong lòng hơi hoảng.
Đi làm một cái nhiệm vụ ngon lành, cứ tưởng sẽ dễ dàng, ai ngờ vừa tới đã đá phải tấm ván sắt.
May mà anh ta cơ trí, chưa nói lỡ lời câu nào.
Nghe thấy tiếng động, Hạ Phương đẩy cửa đi ra, thấy hai cảnh sát đang có vẻ mặt khó xử, còn chú cháu nhà họ Lăng thì có vẻ mặt ngưng trọng, cô khẽ cười: “Hai anh cảnh sát tới tìm tôi à?”
Không ngờ Hạ Phương lại là một cô gái trẻ trung xinh đẹp như này, hai cảnh sát nhìn mà ngấn người.
Một lát sau, đội trưởng Triệu mỉm cười nói:
“Cô Hạ Phương, chuyện là thế này, chúng tôi đang điều tra một vụ án về sự cố y học, theo lời khai của người bị tình nghi, ở đây có một phương thuốc do cô kê, cho nên chúng tôi muốn mời cô đi đến sở cảnh sát một chuyến, phổi hợp khai báo với chúng tôi.”
Đội trưởng Triệu nói chuyện rất khách khí, thái độ cung kính, hoàn toàn không có dáng vẻ đi bắt phạm nhân, cứ như thật sự chỉ tới mời Hạ Phương đi làm khách một chuyến vậy.
Hạ Phương buộc tóc lên, sau đó quay đầu nhìn Tư Thành ở đằng sau: “Cậu Thành có rảnh đi tới sở cảnh sát với em một chuyến không?”
Tư Thành tiến lên rồi nhẹ nhàng ôm vai Hạ Phương: “Tất nhiên.”
Thành, cậu Thành?
Cậu Thành nào vậy?
Đội trưởng Triệu nhìn người đàn ông cao ráo rắn rỏi, toàn thân tỏa ra hơi thở vương giả tựa thiên thần, anh liếc mắt nhìn mình một cái, mình lập tức cứng đờ người.
Người đàn ông này, khí thế mạnh mẽ quá…
Làm anh ta khiếp quá.
Tuy không biết anh là ai, nhưng chắc chắn là người này không phải dạng vừa.
Đây là cảm giác đầu tiên của đội trưởng
Triệu.
“Có cậu sáu Tư đi cùng thì tôi yên tâm rồi.” Lăng Quân Hạc ở bên cạnh cười nhẹ một cái, ông ta nhìn Tư Thành với vẻ thâm ý rồi quay sang nói với Lăng Nhất Nam: “Đi thôi A Nam, đừng cản trở đội trưởng Triệu làm nhiệm vụ nữa.”
Lăng Nhất Nam vẫn còn hơi lo lắng, cậu ấy cứ lần lữ đứng ở đó, nghĩ xem mình có cần đi cùng Hạ Phương không.
Nhưng Lăng Quân Hạc đã tự đẩy xe lăn đi rồi, Lăng Nhất Nam đành phải bước nhanh đuổi theo Lăng Quân Hạc.
“Mời.” Không đợi đội trưởng Triệu hồi thân, Tư Thành đã thản nhiên nói.
Đội trưởng Triệu giật mình, anh ta trợn tròn mắt nhìn Tư Thành, kinh ngạc nói không nên lời.
Tư, Tư, cậu sáu Tư?
Là cậu sáu Tư mà anh ta biết đó hả?
Cái đứa trẻ mạnh mẽ vô song mà nhà họ Tư bị thất lạc hơn hai mươi năm về trước, xong mấy năm trước đã tìm về được đấy hả. Vừa quay về nhà họ Tư đã áp đảo cậu cả Tư bằng thực lực, trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Tư, anh còn ung dung giải quyết những kẻ địch có ý đồ cướp đoạt lợi ích của nhà họ Tư khi ông cụ Tư đố bệnh…
Tóm lại, người đàn ông này chính là một thần thoại ở Kinh Thành.
Người từng gặp mặt anh thì không có nhiều, nhưng tên của anh thì lại nổi fân ở cả Kinh Thành.
“Đội trưởng Triệu, còn vấn đề gì nữa không?” Tư Thành đã nắm tay Hạ Phương đi được một đoạn rồi, thấy đội trưởng Triệu chưa đi theo, anh quay đầu lại nhìn anh ta một cái.
Chỉ với một cái nhìn thôi, đội trưởng Triệu sợ hết hồn, anh ta gần như là chạy đến trước mặt Tư Thành, lắp bắp run rấy nói: “Không, không có, không có vấn đề gì, cậu sáu mời, mời…”
Tư Thành cứ thế nắm tay Hạ Phương đi ra khỏi bệnh viện, lên xe cảnh sát dưới cái mời cung kính của đội trưởng Triệu.
Dáng vẻ kia, người không biết còn tưởng anh là lãnh đạo ở bên cảnh sát và đang được hai cảnh sát hộ tống lên xe cơ.
Tư Thành vừa tới sở cảnh sát, đã được cục trưởng mời đi uống trà rồi.
Dáng vẻ khách khí, nhiệt tình lại hèn mọn kia làm cho Hạ Phương cảm thấy hơi buồn cười.
Thế rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì vậy?
Ban đầu cục trưởng muốn mời cả Tư Thành và Hạ Phương cùng đi uống trà nói chuyện, nhưng đã bị Hạ Phương từ chối.
“Tôi tới để phối hợp điều tra, tôi làm xong việc chính cái đã, ngài nghĩ sao?” Hạ Phương mỉm cười, ý vị sâu xa.
Cục trưởng không kìm được lau mồ hôi, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đúng đúng đúng, mợ sáu thấu tình đạt lý như này, tôi bảo thủ quá, tôi sẽ gọi người phụ trách vụ án tới, rồi ngài vào văn phòng trong này nói chuyện nhé”
Cho mợ sáu nhà họ Tư vào phòng thẩm vấn xét hỏi ư?
Ông ta có còn muốn làm tiếp cái chức cục trưởng này nữa không vậy?
Cục trưởng toát m’ô hôi lạnh, ông ta mặc kệ Hạ Phương có từ chổi hay không, đã gọi ngay người phụ trách tới, ông ta còn nghiêm khắc dặn dò một phen, đế bọn họ vừa vừa thôi, thận phận của Hạ Phương không đơn giản, tuyệt đổi không có khả năng là cái loại người vì tiền mà làm chuyện vô nhân tính kia.
Vả lại, lùi một vạn bước mà nói thì cho dù cỏ có làm thật, thì có nhà họ Tư chống lưng, bọn họ cũng làm gì được cô?
Cục trưởng Kim ngồi ở cái ghế này, ông ta quá rõ tình hình và “nhân tình thế sự” ở Kinh Thành.
Nhưng mà, những hành động tiếp theo của Hạ Phương lại làm cục trưởng Kim mở rộng tầm
mắt.
Nói thế nào nhỉ?
Cậu sáu nhà họ Tư đang ở trước mặt đây nghe đồn là kẻ hung ác, lại không hề đáng sợ như lời đồn.
Còn vị mợ sáu nhà họ Lục có diện mạo trẻ trung lại thông minh đáng yêu kia, thì cũng không ngang ngược vênh váo cao ngạo như họ tưởng, trái lại cô cực kỳ mạnh mẽ và lý trí.
Tỉnh táo lại khí phách, trực tiếp làm cho cục trưởng Kim mê luỏn.
Nếu không phải vì thân phận cô đặc biệt, cục trưởng Kim còn muốn rủ Hạ Phương về cục cánh sát của ông ta làm thám tử đấy!
Tất nhiên, lúc này cục trưởng Kim vẫn chưa biết Hạ Phương là người như thế nào, ông ta phục vụ cấn thận, bảo đội trưởng phụ trách lần lượt đưa Tề Đông Thăng và Triệu Nhược Văn tới đây.
Người bị đưa vào trước là Tề Đông Thăng.
Ông ta vẫn đang mặc bộ quần áo ngày hôm qua, nhưng ở đồn công an một ngày, trông ông ta vẫn nhã nhặn lịch sự như cũ, hoàn toàn không nhếch nhách một tí nào.
Khi đôi mắt dưới gọng kính kia tiếp xúc với Hạ Phương thì không kìm được kinh ngạc, mãi một lúc mà vẫn chưa chuyển tầm mắt.
Cho đến khi cảm nhận được một ánh mắt giết người khác đang nhìn mình, ông ta mới có ảo giác như bị rắn cắn, ông ta vội vàng chuyến hướng nhìn sang Tư Thành.
“Ông chủ, ông có quen Tư… cô Hạ đây không?”
Tề Đông Thăng lại nhìn sang Hạ Phương: “Khônq quen.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks