Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 360: Vô tội? À...
Đội trưởng cũng nhìn sang Hạ Phương rồi nói: “Cô Hạ có quen ông chủ Tề không?”
Hạ Phương lười biếng lắc đầu: “Không quen.”
Đội trưởng khẽ gật đầu rồi ra hiệu cho cấp dưới đưa Triệu Nhược Văn vào.
Triệu Nhược Văn vừa nào đã chỉ ngay vào Hạ Phương rồi hò to: “Là cô ta, chính là cô ta, chính miệng cô ta thừa nhận phương thuốc đó là cô ta đưa cho tôi.”
“Anh cảnh sát, ông chủ Tề, tôi vô tội thật mà, hu hu, tôi bị cô ta hãm hại.”
So sánh với vẻ lạnh nhạt như không, tự nhiên tự tại của Tề Đông Thăng, Triệu Nhược Văn trông nhếch nhách hơn nhiều.
Quần áo bấn thỉu luộm thuộm, đầu bù tóc rối không nói, khuôn mặt còn tràn ngập vẻ tang thương, vừa đi vào đã chỉ vào Hạ Phương rồi nói năng ầm ĩ, trông cô ta tách biệt hẳn với những người lãnh đạm bình tĩnh ở trong phòng này.
Chỉ với một động tác là có thể nhìn ra tính cách của một người.
Cho nên, tất nhiên là cục trưởng Kim chẳng có ấn tượng tốt gì với Triệu Nhược Văn, ông ta còn nhíu mày nữa.
“Tôi không biết cô ta có thân phận gì mà có
thể khiến các vị lãnh đạo tiếp đãi cô ta long trọng như này, nhưng những gì tôi nói đều là sự thật. Lúc ở bệnh viện, chính cô ta nói cho tôi biết, phương thuốc là cô ta kê cho cô giáo tôi, cô giáo tôi bị thương nặng ở lưng, cô ấy bảo tôi chăm sóc cô ấy, cho nên, tôi đã đi bốc thuốc.”
“Tôi thừa nhận, đúng là tôi bị ma ám nên lúc đi bốc thuốc bị ông chủ Tề tiếp cận tỏ ý muốn mua phương thuốc này, tôi đã hành xử không đúng mực, quên mất ý muốn ban đầu, bán đi phương thuốc của sư thúc tôi với giá thấp. Khoảng thời gian này, tôi cũng đang tự kiếm điểm và hổi hận, hôm qua tôi đi tìm ông chủ Tề chính là vì được sư thúc cảnh tỉnh, tôi muốn đi lấy lại phương thuốc, ai ngờ…”
Triệu Nhược Văn chỉ trích Hạ Phương xong, lại chĩa mũi chọn về phía Tề Đông Thăng.
“Ai ngờ ông chủ Tề lại cầm phương thuốc của tôi, bắt đầu trắng trợn sản xuất ra thuốc rồi bán.”
“Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là người vô tội trong chuyện này, chú cảnh sát, việc tôi không nên làm nhất chính là không vượt qua được cám dỗ rồi bị ông chủ Tề lừa gạt bằng một số tiền ít ỏi. Tôi còn dễ dàng tin lời Hạ Phương, cho rằng phương thuốc hại người kia thật sự trị giá tiền tiệu, rồi chạy đi tìm ông chủ Tề lý luận, tôi..”
“Sau này tôi không dám làm thế nữa đâu, tôi
hối hận rồi…” Triệu Nhược Văn tiến lên kể một cái là khóc lóc ‘âm ĩ, khiến cho bầu không khí trong văn phòng trở nên cực kỳ xấu hố.
Đội trưởng nhìn thấy vẻ mặt khó coi của cục trưởng Kim, thì vội vàng lên tiếng: “Triệu Nhược Văn, tôi hỏi cô cái gì cô trả lời cái đó là được, tôi không hỏi thì cô đừng nói nhảm.”
Triệu Nhược Văn lau nước mắt, sau đó gật đầu với vẻ ấm ức: “Vâng, đội trưởng hỏi đi, tôi biết gì tôi sẽ kể hết.”
Lúc này đội trưởng mới nghiêm mặt nói: “Cô bảo phương thuốc của cô là phương thuốc cô Hạ kê cho cô giáo cô trị thương vào nửa tháng trước, cô tự mình đi tới hiệu thuốc lớn ở Kinh Đô bốc thuốc?”
Triệu Nhược Văn gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thế nếu đây là phương thuốc có vấn đề, tại sao cô giáo cô uống nửa tháng vẫn chưa bị làm sao?” Đội trưởng hỏi.
Triệu Nhược Văn lập tức chột dạ nhìn Tề Đông Thăng, vừa khéo Tề Đông Thăng cũng đang nheo mắt nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, Triệu Nhược Văn hãi luôn.
“Cô giáo tôi không phải là không bị làm sao, sau khi cô ấy uống thuốc đó, miệng vết thương đã khép miệng, nhưng bên trong lại không ngừng thối rữa, mỗi ngày đều đau đến chết đi sổng lại,
nếu không phải hai hôm trước cô ấy được đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật, e là cô ấy đã tiêu rồi…”
“Tôi cũng nghi ngờ liệu có phải thuốc có vấn đề không, nhưng cô giáo tôi tin rằng đàn em của cô ấy sẽ không hại cô ấy, thế nên nửa tháng nay, cô ấy vẫn cố gắng gượng…”
Triệu Nhược Văn nói xong, cô ta lại bắt đầu cúi đầu lau nước mắt: “Cô giáo tôi là một người tốt như thế, tôi thật sự không hiểu vì sao sư thúc phải đối xử với cô ấy như vậy.”
Đội trưởng giương mắt nhìn Hạ Phương, thấy đối phương vẫn bình tĩnh thong dong, lười biếng ngồi yên tại chỗ, khí chất ưu nhã, thần thái tự nhiên…
Anh ta nghiêm mặt nói: “Nếu cô giáo đã uống phải thuốc có vấn đề, tại sao cô không tìm cô Hạ đế đối chất? Hai ngày nay, cô Hạ vẫn luôn ở trong phòng bệnh của cô giáo cô cơ mà?”
“Tôi nói gì cũng vô dụng, cô giáo tôi tin tưởng cô ấy vô điều kiện, tôi…”
Triệu Nhược Văn nói xong, cô ta thở dài một tiếng, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ.
Đội trưởng cũng cạn lời rồi, trong lúc nhất thời anh ta cũng không biết phải hỏi tiếp như nào.
Hạ Phương đang ngồi bên cạnh lại cười nói:
“Cô Triệu nói xong chưa? Nói xong rồi, thì nên đến lượt tôi nói rồi chứ nhỉ.”
Triệu Nhược Văn siết chặt nắm tay, cô ta cắn môi, ấm ức nói: “Sư thúc, em biết em tự tiện bán phương thuốc của chị đi là em sai, em đã bị tiền làm mờ mắt. Nhưng phương thuốc là của chị, đây là sự thật…”
Hạ Phương nhíu mày bật cười: “Cho nên, phương thuốc của tôi bị cô bán mất, bây giờ thuốc làm ra từ phương thuốc đó xảy ra vấn đề, thì phải tính lên đầu tôi, đúng không?”
Triệu Nhược Văn quay mặt đi, cố chấp nói: “Em chưa nói như thế, dù sao sư thúc ngài thân phận tôn quý, dân thường như em nào dám nghi ngờ, em chỉ có sao nói vậy, nói đúng sự thực thôi.”
“Nhưng, thuốc này có vấn đề, thật sự không liên đến em, thứ nhất em không biết phương thuốc này có tác dụng gì, các vị thuốc bên trong em không biết một cái nào cả. Thứ hai, phương thuốc này cũng không phải là em đòi bán cho ông chủ nhà họ Tề, đấy là sau khi bọn nhìn thấy, thì kích động tới tìm em, đề nghị em bán cho bọn họ.”
“Nói như vậy, cô chỉ tham lam một chút thôi, còn người đi hại người thật sự là người có phương thuốc này là tôi, với lại, cái người không hiếu dược lý, nhưng lại bán thuốc linh tinh là ông chủ Tề đây hả?”
Tề Đông Thăng đã học y được hơn mười hai mươi năm, lúc này lại bị nói thành kẻ không hiểu dược lý, sắc mặt ông ta có hơi khó coi.
Triệu Nhược Văn lại hất cằm, cao ngạo nói: “Lời này là sư thúc nói đấy nhá, em không có suy nghĩ gì khác, em chỉ cảm thấy em chỉ là một tay chạy vặt vô tội mà thôi.”
Hạ Phương không kìm được bật cười: “Vô tội ư? Ha, ha ha…”
Cô lười biếng giương cằm lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào Triệu Nhược Văn, giọng nói cũng trở nên sắc bén: “Thứ nhất, phương thuốc này là của tôi không sai, nhưng hình như cô đã quên, đây là thuốc tôi kê cho Ngụy Thung, không phải cho cô.”
“Thứ hai, dù là người quanh năm tiếp xúc với các vị thuốc như ông chủ Tề còn không nhìn ra được phương thuốc này có gì bất thường, một người bình thường như cô không hiếu cũng là chuyện bình thường, nhưng ông chủ Tề kiên trì muốn mua phương thuốc này, đó là vấn đề của ông ta, cô không phải người làm việc ở hiệu thuốc, cô cũng không biết cách dùng cụ thể của phương thuốc này, nhưng cô lại tự tiện bán nó đi khi chưa có sự đồng ý của tôi và Ngụy Thung, bây giờ phương thuốc gây ra sự cố, cô xác định cô không có trách nhiệm?”
“Cuối cùng, cô vì tiền, cố tình bắt tay với hiệu
thuốc, đối thuốc của cô giáo cô, suýt thì hại cô ấy mất mạng, cô giải thích thế nào? Hôm qua tôi bảo cô đi đầu thú cơ mà? Không ngờ cô không chỉ không đi, cô còn bắt tay với hiệu thuốc chuẩn bị cắn ngược lại tôi, cô giỏi thật đây…”
Hạ Phương kéo dài giọng, thái độ thong dong, nhìn thì như không có một tí lực sát thương nào, nhưng cả người cô lại tràn ngập sát khí.
Triệu Nhược Văn kích động nói: “Tôi không hiếu dược, nhưng người mua nó rồi tùy tiện bán ra thị trường là bên hiệu thuốc, không phải tôi. Liên quan gì đến tôi? vả lại, nếu phương thuốc này đã có vấn đề, mà cô lại còn đưa cho tôi, thế rõ ràng là cô muốn hại người còn gì? Tôi có lý do nghi ngờ cô cố tình hãm hại tôi và hiệu thuốc…”
Hạ Phương bị chọc cười rồi: “Đây là lần đầu tiên tôi gặp người đùn đấy trách nhiệm về tốn thất do lòng tham của mình gáy ra cho người khác một cách trắng trợn như này đây.”
“Nếu tôi bảo ông, phương thuốc của tôi không có bất kỳ độc tính nào và cũng không có bất cứ vấn đề gì, ông có tin không?” Hạ Phương nói xong, cô nhìn sang Tề Đông Thăng.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks