Huyện lệnh đế sư - Chương 42 Giúp ngươi trải nghiệm khó khăn
Chương 42: Giúp ngươi trải nghiệm khó khăn
“Sao ngươi lại đưa ta đến đây!”
Tiêu Huyền Sách có chút bất mãn nhìn Triệu Tĩnh.
Trước mặt họ là nơi tụ tập của một nhóm ăn mày, phố Triêu Dương Môn là một khu người nghèo nối tiếng ở đế đô, nơi tập trung rất nhiều ăn mày.
Nghe nói đã từng có một vị quan uổng say vào ban đêm, rồi mơ màng đi đến Thêu Dương Môn này, ngày hôm sau khi bị phát hiện, thì toàn bộ quần áo và ngay cả vải đóng khổ đều bị lấy đi.
Triệu Tĩnh cười nói: “Ngươi có cảm thấy rất thân thiết không? Không phải ngươi đã đi làm ăn mày một thời gian sao?”
Tiêu Huyền Sách hừ một tiếng, vẻ mặt ngạo mạn nhìn Triệu Tĩnh: “Ngươi thì biết cái gì, bổn… ta đang nếm trải sự khó khăn của dân gian”.
“Xời, không phải chỉ là đi xin cơm thôi sao, ở đó mà nếm trải sự khó khăn của dân gian, ngươi căn bản không hiếu cái gì mới thực sự là khó khăn”. Triệu Tĩnh khinh thường nói.
Tiêu Huyền Sách có chút nóng nảy: “Sao ta lại không hiểu!”
Nhìn thấy bộ dạng đỏ mặt tía tai của tên tiểu
tử này, Triệu Tĩnh nhếch mép cười nói: “Hay là chúng ta chơi một trò chơi đi”.
Nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy rất đáng sợ, Tiêu Huyền Sách rụt cổ lại, sau đó hắn ta nghĩ mình mới là hoàng tử, thì sao phải sợ hắn, nên lập tức nói: “Chơi cái gì!”
“Ta sẽ giúp ngươi cảm nhận được sự khó khăn trong dân gian”. Triệu Tĩnh mỉm cười.
Tiêu Huyền Sách nghe xong có chút hứng thú: “Chơi như thế nào?”
Triệu Tĩnh vừa nói lời này, Hoàng tử điện hạ vừa nghe liền cảm thấy rất mới mẻ, Triệu Tĩnh nói: “Lấy mốc thời gian là buổi tối, nếu ngươi có thể chịu đựng được, ta sẽ cho ngươi một ngàn lượng, nếu ngươi không thể chịu nổi thì phải cho ta một ngàn lượng”.
“Chơi thì chơi, ai sợaiỊ”. Tiêu Huyền Sách liền định đi về phía đám ăn mày ở phía xa kia.
Triệu Tĩnh đưa tay ngăn cản: “Chờ một chút, ngươi phải trả tiền, phí trải nghiệm là một ngàn”.
“Ngươi đang đùa ta à! Cái gì mà phí trải nghiệm chứ?”. Tiêu Huyền Sách sửng sốt.
Triệu Tĩnh: “Nói nhảm, phí quần áo, phí địa điểm, ta còn phải bảo vệ an toàn cá nhân của ngươi, tất cả những thứ này đêu cần tiền, thân phận của ngươi cao quý cỡ nào, một ngàn lượng
không đắt, ngươi có nghĩ vậy không?”
“Đúng là cũng có lý”.
Tiêu Huyền Sách miễn cưỡng lấy ra tờ ngân phiếu mà Triệu Tĩnh đã đưa cho hân ta trước đó, Triệu Tĩnh ho khan một tiếng rối nói: “Ngoài ra, để tăng tính chân thật, ta sẽ tịch thu toàn bộ tiền bạc và những thứ khác trên người của ngươi, ta thay ngươi giữ trước”.
“Không vấn đề gì!”
Chẳng bao lâu, Triệu Tĩnh đã đưa Tiêu Huyền Sách không xu dính túi đến phố Thêu Dương Môn, hắn đá một tên ăn mày văng ra và hét lên như một tên ác bá: “Ai là kẻ đứng đầu trong số các ngươi? Đi ra!”
Tiêu Huyền Sách nhìn thẳng, rất nhiều tên ăn mày quay lại nhìn một tên ăn mày trung niên đang nằm bắt chéo chân, lười biếng liếc nhìn Triệu Tĩnh mà không thèm đứng dậy: “Có chuyện gì vậy, đại nhân?”
Đây là một kẻ thối nát điển hình, có thể sống ngày nào hay ngày đó, không biết sợ bất cứ điều gì-
Triệu Tĩnh thản nhiên đấy Tiêu Huyền Sách ra ngoài: “Bán tên này cho ngươi mười đồng, sai hắn làm gì cũng được, chỉ cần đừng giết hay làm hắn tàn phế là được”.
Trong lòng Tiêu Huyền Sách có hơi hồi hộp, tuy rằng hắn ta có kinh nghiệm làm ăn mày, nhưng khi đó hắn ta chỉ làm một mình, nói cách khác thì là tán tu, hiện tại hắn ta sắp phải gia nhập tông môn, nên khá hưng phấn và kích động.
Tên cầm đầu đám ăn mày ngồi dậy, liếc nhìn Tiêu Huyền Sách, chậc chậc mấy tiếng rồi nói: “Đại nhân, tiếu tử này trông rất sạch sẽ trắng trẻo, sao có thể đáng giá mười đồng tiền? Năm đồng, không hơn”.
Lão tử còn không đáng giá mười đồng tiền à! Tiêu Huyền Sách tức giận đến mức thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.
Tuy nhiên, Triệu Tĩnh lại bắt đầu cò kè mặc cả, cuối cùng Hoàng tử điện hạ đã bị Triệu Tĩnh bán vào ố ăn mày với giá bảy đồng.
Lấy tiền nhét vào túi, Triệu Tĩnh liếc nhìn hoàng tử điện hạ, đi tới nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta, nếu ngươi không chịu nối mà để lộ thân phận của mình, thì một ngàn lượng bạc sẽ thuộc về ta”.
“Ngươi cứ chờ thua tiền đi, phái ta đi làm ăn mày, ngươi không biết, việc này đối với ta cũng giống như về nhà sao?”. Tiêu Huyền Sách cười ha ha.
“Rất tốt, ta rất thích tính tình cứng rắn của ngươi”. Triệu Tĩnh cười tủm tỉm rời đi.
Hắn vừa rời đi, đã có đám ăn mày tụ tập vây quanh lại, mặc dù có chút kích động và sợ hãi về những điều chưa biết, nhưng dù sao hân ta cũng là hoàng tử, Tiêu Huyền Sách cũng vẫn khá uy nghiêm.
“Nhìn cái gì mà nhìn! ông đây…”
Hắn ta còn chưa nói xong, tên cầm đầu đám ăn mày ở phía sau đã đá hắn ta ngã lăn ra, những người còn lại ùa lên vây quanh, trong nháy mắt, quần áo của Tiêu Huyền Sách đã không còn thấy đâu, hắn ta trần truồng che lại chỗ kín, vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Các ngươi! Các ngươi!”
“Đừng nói nhảm nữa, ta đã mua ngươi rồi, ta muốn làm gì thì làm, tiếu tử này quá sạch sẽ, đem hắn vào trong ném xuống hố bùn ngâm đi, sau đó đánh cho hắn một trận!”. Tên cầm đầu đám ăn mày cười nói.
Tiêu Huyền Sách nghe xong, lập tức giãy nãy lên: “Sao các ngươi dám! Các ngươi biết ta là!”
Hắn chưa kịp nói xong, đã thấy Triệu Tĩnh cầm kẹo hồ lô mua bằng số tiền bán hắn, đi ngang qua, Tiêu Huyền Sách vội vàng im miệng, vì một ngàn lượng, nhịn.
“Ta không quan tâm ngươi là ai!”
Trong nháy mắt, cả người Tiêu Huyền Sách
đã ướt đẫm nước bùn, bốc mùi hôi thối không chịu được, trên người hắn chỉ có một mảnh vải rách che lại bộ phận quan trọng, còn bị bọn ăn mày vây quanh đánh cho một trận, thể xác và tinh thần đêu bị đổi mới hoàn toàn.
“Tiểu tử, nếu hôm nay ngươi không mang được bảy đồng trở về, thiếu một xu, ta sẽ ăn một ngón tay của ngươi. Nhớ kỹ cho tal Lão tam dẫn hắn ra đường điỊ”. Tên cầm đầu đám ăn mày buông tóc Tiêu Huyền Sách ra.
Hoàng tử điện hạ đã vô cùng sợ hãi liên tục gật đầu, hắn ta nhìn chung quanh không thấy Triệu Tĩnh đâu cả, nhất thời trong lòng có chút hối hận.
Muốn vào tông môn đúng là không dễ dàng! Làm tán tu vẫn thoải mái hơn.
Bên này, Tiêu Huyền Sách vào thành xin tiền, tên cầm đầu đám ăn mày dựa vào góc tường nhìn Triệu Tĩnh cười nói: “Đại nhân, tiểu tử này có thù oán gì với ngài sao?”
“Trẻ nhỏ phản nghịch, phải cho hắn biết cái gì là thế đạo hiếm ác, như ta nói trước đó, chỉ cần đừng làm chết hay bị thương là được, bị đánh một trận, tức giận một chút cũng không phải là vấn đề lớn”, Triệu Tĩnh ném một thỏi bạc ra.
Tên cầm đầu đám ăn mày cười hề hề nhận lấy: “Được, cứ giao cho chúng ta”.
Hoàng tử Huyền Sách sẽ không bao giờ
quên ngày này.
Khi hắn ta mới vừa vào thành, có lẽ vì thấy hắn ta là một đứa trẻ đáng thương, nên một người phụ nữ đã ném cho hắn ta một đồng tiền, hắn ta còn chưa kịp nhặt lên xem, thì đã bị một tên ăn mày ở bên kia đường lao tới giật lấy đồng tiền, rồi còn tiện tay tát hắn ta hai cái.
Làm cho hắn ta ngơ ngác.
Tiếp theo, chỉ cần hân ta vừa lấy được tiền, sẽ có người đến cướp và đánh hắn ta một trận, rồi còn nói một câu, tiểu tử thúi không có mắt dám đến cướp địa bàn của ta!
Cả một buổi trưa bị đánh năm trận, mà mẹ nó lúc đó vẫn chưa đến giữa trưa.
Tiêu Huyền Sách bây giờ chỉ hy vọng những người qua đường đừng tốt bụng rồi cho hắn ta tiền nữa, sau đó hắn ta lại nhìn thấy những người ăn mày chết vì bệnh tật và đói khát trên đường, bị kéo đi một cách tùy tiện, như những con heo trong lò mổ.
Sau khi tìm được một chỗ râm mát, Tiêu Huyền Sách thầm muốn nghỉ một lát, vừa ngồi xuống, đã có ba tên ăn mày đi từ xa đến vây quanh hắn ta, Tiêu Huyền Sách vội vàng nói: “Ta không lấy được tiền, ngươi xem, chén trống rỗng!”
“Nhìn tiểu tử ngươi rất lạ mắt, ngươi là người
mới tới sao?”. Một tên ăn mày cười nói.
Tiêu Huyền Sách vội vàng gật đầu, tên ăn mày tát vào mặt hắn ta một cái: “Ngươi có biết đây là địa bàn của ai không?”
Nghe vậy, Hoàng tử điện hạ vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi ngay, ta đi ngay”.
“Này, đợi một chút, địa bàn này là của ta, ngươi ngồi lên thì phải trả tiền! Nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Tiêu Huyền Sách tức giận: “Các ngươi còn biết lý lẽ không! Ta vừa mới ngồi xuống một lát!”
Còn chưa kịp nói dứt lại, một cái tát đã bay tới.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks