Huyện lệnh đế sư - Chương 43 Hắn đã đem người đi bán
Chương 43: Hắn đã đem người đi bán
Trong hoàng cung.
Tiêu Linh Linh đang đi dạo trong Ngự Hoa Viên, lúc này là cuối hạ, các loài hoa đang đua nhau khoe sắc rất đẹp, nhưng hình như so với lúc trước lại có vẻ yên tĩnh hon rất nhiều.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Lục Uyên vội vàng bước vào: “Bệ hạ”.
“Sao vậy?” Tiêu Linh Linh tùy ý hỏi.
Lục Uyên do dự một chút, nhìn về phía các nha hoàn hai bên trái phải, Tiêu Linh Linh thấy vậy xua tay: “Lui ra đi”.
Cung nữ và thái giám liền rời đi, Tiêu Linh Linh nói: “Sao vậy, ta thấy ngươi đang rất vội vã”.
Lục Uyên cũng không biết nên nói như thế nào, suy nghĩ một chút mới thấp giọng nói: “Bệ hạ, Lâm lão báo tin tới, nói là Huyền Sách điện hạ đã rời cung”.
“Cái tên khốn này, ta thấy hắn lại ngứa da rồi, mới yên thân được hai ngày giờ lại gây chuyện nữa!”
Tiêu Linh Linh nghe vậy thì vô cùng tức giận, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại: “Không đúng, hắn ra khỏi cung như thế nào? cấm quân hoàng thành không biết đang làm cái gì nữa!”
Lục Uyên vội vàng nói: “Bệ hạ, chính là Triệu Tĩnh để ngài ấy giả dạng thành thái giám mang ra khỏi cung”.
“Triệu Tĩnh?”
Tiêu Linh Linh yên tâm nói: “Nếu như có Triệu Tĩnh đi theo, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu”.
Kể từ khi lão Thái sư bị làm tức giận đến ngất đi, Triệu Tĩnh tiếp quản việc dạy học, Nữ đế bệ hạ vẫn khá hài lòng với hắn, chưa nói tới những chuyện khác, mâỳ ngày nay Huyền Sách còn biết học thuộc bài.
Tất nhiên, điều này cũng có thể là do công lao dùng kiếm thúc giục mỗi ngày của trầm.
Tiêu Huyền Sách có thay đổi, nên Nữ đế bệ hạ tự nhiên thấy Triệu Tĩnh cũng vừa mắt hơn, chưa kể hai dòng thơ về việc ích lợi cho tồn vong của đất nước vẫn còn treo trong Ngự Thư Phòng của Nữ đế bệ hạ.
Người có thể viết được những câu thơ như vậy nhất định phải là người có lý tưởng cao cả đối với đất nước và nhân dân, ít nhất đó là những gì Tiêu Linh Linh nghĩ.
Lục Uyên cười khổ: “Bệ hạ, là do có Triệu Tĩnh đi theo mới…”
“Hả? Làm sao vậy, chẳng lẽ tên khốn đó dẫn
Huyền Sách đi dạo thanh lâu!”, sắc mặt Tiêu Linh Linh tối sầm lại.
Mặc dù nàng đã đóng cửa Giáo Phường Tư, nhưng nàng cũng biết được có một sổ địa điểm trong hoàng thành treo đầu dê bán thịt chó, hơn nữa những nơi này còn có liên quan đến một số vương tộc.
Đối với việc này, Nữ đế bệ hạ cũng không còn cách nào, chỉ cần đối phương kiềm chế, nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Lục Uyên vội vàng nói: “Cái đó thì không có”.
‘Vậy thì tốt”. Tiêu Linh Linh thở phào nhẹ nhõm.
Lục Uyên thận trọng liếc nhìn Nữ đế bệ hạ rồi mới lên tiếng nói: “Lâm lão nói, Triệu Tĩnh đã bán Huyền Sách hoàng tử cho một tên ăn mày ở Triêu Dương Môn. Lúc này điện hạ đang xin ăn ở Triêu Dương Môn”.
“Ngươi nói cái gì!”. Trước mắt Tiêu Linh Linh tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
Thêu Dương Môn.
Một tên ăn mày nhỏ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngồi dưới đất khóc rất thảm thiết, nước mắt nước mũi tèm lem.
“Đâu có ai bắt nạt người khác như các ngươi vậy! Ta xin tiền cũng đánh, không xin tiền cũng
đánh, ngồi cũng đánh không ngồi cũng đánh! Đều là ăn mày như nhau các ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”
“Triệu Tĩnh! Triệu Tĩnh! ông đây không muốn chơi nữa! Cmn trả tiền lại đây!”
“Triệu Tĩnh, ngươi ở đâu!”
Những người xung quanh vây xem cảm thấy rất thú vị, Triệu Tĩnh vổn vẫn luôn lẫn trong đám người vội vàng chạy ra, kéo Tiêu Huyền Sách đứng dậy, vẫy tay liên tục.
“Được rồi được rồi, đừng tụ tập nữa, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy ăn mày bị bắt nạt sao? Giải tán hết đi!”
Hồi lâu mới kéo Tiêu Huyền Sách đến một góc vắng không người, nhìn mặt mũi bầm dập do bị ăn mấy trận đòn của Tiêu Huyền Sách, trong lòng Triệu Tĩnh cảm thấy có chút băn khoăn.
“Được rồi được rối, đừng khóc nữa, đừng có y như đàn bà vậy”.
“Mẹ nó, ngươi nói thì dễ dàng lắm, sao ngươi không đi thử đi! Đám khốn nạn kia quả thực là vô nhân tính!”, Tiêu Huyền Sách nghe xong, thiếu chút nữa nhảy dựng lên bóp cổ Triệu Tĩnh đến chết, hôm nay hắn ta đã cảm thấy quá thiệt thòi.
Tiêu tiền để bị đánh!
Triệu Tĩnh ho khan hai tiếng: “Đây không
phải là sự khó khăn trong dân gian mà ngươi muốn sao? Ăn mày cũng là nghề cũ của ngươi, ngươi nhìn xem, giữa đám ăn mày ngươi còn không sống nối, vậy mà còn muốn mỗi ngày chạy ra khỏi cung để cải trang đi tuần sao ?”
“Đây cũng mới là ăn mày thôi, còn những thứ lợi hại hơn ngươi còn chưa từng thấy đâu, tiểu tử”.
Tiêu Huyền Sách sửng sốt, rưng rưng nước mắt nhìn Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh dẫn theo đứa trẻ xui xẻo này, vừa đi vừa nói: “Trên thế giới này, trong mỗi quần thể đều có luật lệ và quy tắc sinh tồn riêng. Nếu không hiếu được những điều này, ngươi sẽ không thế sổng sót được”.
“Rõ ràng họ đều là những kẻ ăn mày ở tầng lớp thấp nhất, nhưng lại thích bắt nạt bạn đồng hành của mình, ngươi có biết tại sao không?”
Tiêu Huyền Sách sửng sốt nói: “Tại sao?”
“Bởi vì họ là những tên ăn mày”.
Triệu Tĩnh mỉm cười, như thế đã nói điều gì đó vô nghĩa: “Bọn họ đã quen với cuộc sống chỉ biết duỗi tay xin xỏ, nên không nghĩ đến việc thay đổi nó, khi người khác không cho, họ sẽ quay lại tìm kiếm những người yếu hơn bọn họ để cướp giật, đây cũng là một hình thức ăn mày trá hình”.
“Chỉ tính những tên ăn mày ỞTriêu Dương Môn này cũng đã có vài trăm người, nếu họ có thể
nghĩ đến việc thay đổi thì thậm chí chỉ đi thu phân từ nhà này sang nhà khác cũng có thể tự nuôi sống bản thân, nhưng họ không thể và không muốn, vì vậy họ chỉ có thế là những tên ăn mày”.
Triệu Tĩnh cười nghiền ngẫm: “Đây chỉ là một phần nhỏ của thiên hạ này, căn bản cũng không tính là khó khăn trong dân gian gì cả, ngươi sinh ra đã may mắn không cần phải lo lắng về cơm ăn, áo mặc. Vì vậy, ngươi chắc chắn không thể cảm nhận được, khi một người cực kỳ đói bụng, họ thật sự sẽ ăn thịt người!”
Tiêu Huyền Sách nuốt nước miếng, có chút sợ hãi nhìn Triệu Tĩnh: “Đáng sợ như vậy sao”.
“Hay là ta dẫn ngươi đi xem thử?”, Triệu Tĩnh cười nói.
“Quên đi, quên đi”. Hoàng tử điện hạ vội vàng lắc đầu.
Khi hai người đang đi, một ông lão từ trong góc đi ra, Triệu Tĩnh vừa nhìn đã nhận ra đây chính là người đánh xe đi theo Tiêu Linh Linh lúc trước, lập tức cảm thấy chột dạ nhìn về phía chân trời.
Lâm lão bất đắc dĩ nhìn hai người này: “Triệu đại nhân, điện hạ, bệ hạ đang đợi hai người ở Ngự Hoa Viên”.
Xong đời!
Trong đầu Triệu Tĩnh và Tiêu Huyền Sách xẹt qua hai chữ này.
Người đàn bà dũng mãnh đó rõ ràng đã biết chuyện!
Triệu Tĩnh ôm lấy Tiêu Huyền Sách, mặc kệ tên tiếu tử xui xẻo này đang bấn thỉu hôi hám như thế nào, Triệu Tĩnh thấp giọng nói: “Điện hạ, ngưoi cũng không muốn bị đánh đúng không?”
“Nói nhảm! Nếu trở về lại bị đánh một trận thì hôm nay ta đã bị đánh tám trận rồi!”
Tiêu Huyền Sách có chút hoảng hốt: “Ngưoi có cách gì thì nhanh nói ra đi!”
“Nào nào nào đế ta dạy cho ngươi…”
Hai người vội vàng vào cung, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay, vừa đến Ngự Hoa Viên đã nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Linh Linh giống như siêu Saiyan đang bốc khói, Triệu Tĩnh cảm thấy ớn lạnh sổng lưng, nhanh chóng kéo Tiêu Huyền Sách ở bên cạnh.
Cố lên Pikachu!
“Thần đệ tham kiến bệ hạ!”, Tiêu Huyền Sách run rẩy bước tới.
Triệu Tĩnh cũng vội vàng hành lễ!
Khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của đệ đệ mình như vừa mới được vớt ra từ hố phân, Tiêu Linh Linh bùng nổ: “Triệu Tĩnh!”
“Bệ hạ đừng tức giận! Ta mang điện hạ ra cung là có lý do!”, Triệu Tĩnh vội vàng đứng dậy giải thích.
Tiêu Linh Linh đã rút kiếm ra: “Nếu hôm nay ngươi không thế cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ chém ngươi thành từng mảnh!”
Ta nhờ ngươi dạy học, ngươi lại đi bán hoàng tử cao quý của một nước vào ố ăn mày! Trên đời này còn có việc gì mà ngươi không dám làm sao?
Tiêu Linh Linh sắp tức giận đến nổ tung, lúc này Tiêu Huyền Sách vội vàng kêu lên.
“Bệ hạ! Chuyện này, chuyện này không liên quan gì đến Triệu đại nhân, là thần đệ yêu cầu Triệu đại nhân đưa thần đệ ra cung…”
Làm tốt lắm Pikachu, Triệu Tĩnh thở phào nhe nhõm.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks