Huyện lệnh đế sư - Chương 44: Cục dệt
Chương 44: Cục dệt
“Bệ hạ, sự việc đại khái là như thế này, sau những chuyện xảy ra ngày hỏm nay, thần đệ đã hiểu râng bá tánh của Càn Quốc chúng ta cũng không hề an bình như các quan nói trên triều, ngay câ ở nơi quan trọng của đất nước như đế đô, vẫn có thế nhìn thấy ăn mày ở khằp mọi nơi, tử đó có thế thấy được cuộc sống của bá tánh ở nơi khác phải nghèo khó và gian khổ đến cỡ nào*.
“Thần đệ hố thẹn, xuất thân từ hoàng tộc, nhưng vãn không thể trị quốc an thiên hạ, võ không thế mở rộng biên cương lãnh thổ, Triệu Tĩnh đưa thần đệ ra cung, điều này khiến thần đệ nhận thức được trách nhiệm của mình với tư cách là con cháu của Tiêu gia, cũng khiến cho thần đệ hiểu được sự vất vả của bệ hạ..”.
Tiêu Huyền Sách nói chuyện còn có chút lúng túng, thậm chí còn cố nặn ra vài giọt nước mằt, Triệu Tĩnh không khỏi khâm phục kỹ năng diễn xuất của hắn ta.
Tiếu tử này có triền vọng.
Tiêu Linh Linh sửng sốt, nàng không thể tin được những lời này sẽ phát ra từ miệng Tiêu Huyền Sách, thậm chí nàng còn do dự hồi lâu mới nói ra với giọng điệu cực kỳ không phù hợp với thân phận thiên tử của mình.
“Huyền Sách, đệ thực sự nghĩ như vậy sao?”
“Vâng thưa bệ hạ, từ nay về sau thần đệ nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, nghe theo lời chỉ dạy của Triệu đại nhán, hi vọng sau này có thế chia sẻ nỗi lo lâng với bệ hạ”.
“Tốt tốt tốt!”
Liên tiếp nói xong mấy chữ tốt, Nữ đế bệ hạ cảm thấy chóp mũi của mình chua xót, quay người để tránh đi người khác nhìn thấy nước mằt của mình, một lúc lâu sau mới quay lại, nhẹ giọng nói: “Mau đứng dậy, mặt đất lạnh lẽo Huyền Sách đã thực sự trưởng thành”.
Nhìn thấy bộ dạng này, Triệu Tĩnh và Tiêu Huyền Sách đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng vượt qua bài kiếm tra.
“Mau đi thay quần áo đi, bân thân là con cháu hoàng gia, như vậy còn ra thế thống gì nữa?”, Tiêu Linh Linh thưong tiếc nhìn đệ đệ của mình.
Tiêu Huyền Sách vội vàng tạ ơn rồi lui xuống, Triệu Tĩnh thấy chỉ còn lại mình ở lại đối mặt với nữ nhân hung hãn này, vội vàng muốn cáo từ bỏ chạy, nhưng lại bị Nữ đế bệ hạ gọi lại.
“Khụ khụ, bệ hạ còn có việc gì sao?”
Triệu Tĩnh thận trọng hỏi, thực sự là bị đánh đến sợ.
“Ngươi làm rất tốt, Huyền Sách có thể có sự thay đối như ngày hòm nay, không thế thiếu công lao của ngươi”. Tiêu Linh Linh ổn định lại cảm xúc, cố làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh nhất có thể.
Triệu Tĩnh chỉ cảm thấy có chút chột dạ: “Bệ hạ quá khen ngợi, điện hạ vốn đã rất thông minh, ngày xưa nghịch ngợm chỉ là vì bản tính của một đứa trẻ thòi”.
“Ngươi quá khiêm tốn, việc hỏm nay ngươi đã làm rất tốt”.
Tiêu Linh Linh gật đầu, sau đó đối chủ đề: “Nhưng dù thế nào thì Huyền Sách cũng là một hoàng tử cao quý, đế mấy tên ăn mày đè xuống đất đánh có phải là quá đáng hay không!”
“Ặc… Bệ hạ nói phải, là thần không có suy thấu đáo”. Triệu Tĩnh bất đắc dĩ.
Tiêu Linh Linh lại đổi chủ đề, bình tĩnh nói: “Nghe Lâm lão nói Huyền Sách tốn hai ngàn lượng để ăn trận đòn này?”
“Khụ khụ, tất cả chỉ là một trò đùa thòi, sao thần có thế bỉ ối đến thế cơ chứ?”
Mẹ nó, nữ nhân này có nhiều tay mât thật!
Triệu Tĩnh thở dài, lấy từ trong tay áo ra ngân phiếu hai ngàn lượng, vừa mới thu vào tay, giờ lại sắp mất đi.
Tiêu Linh Linh tùy ý cầm lấy tờ ngân phiếu, nhìn Triệu Tĩnh đang cúi đầu, cảm thấy có chút đau đau.
Gan chó của tên khốn kiếp này quả thực rất lớn, nhưng hắn vẫn có chút thủ đoạn, ngay cả Huyền Sách cũng phải phục hắn. Nghĩ tới đây, Tiêu Linh Linh chỉ có thế nói: ‘Vê sau tốt nhất không nên làm loại chuyện này, chuyện liên quan đến danh tiếng của hoàng gia, nếu bị lộ ra ngoài thì khỏng hay chút nào”.
“Thần đã hiểu”.
“Được rồi lui ra đi”.
Tuy rằng mất đi hai ngàn lượng, nhưng Triệu Tĩnh cũng không cảm thấy đáng tiếc vì đã an toàn trốn thoát được kiếp nạn này, tuy nhiên hắn thật sự phải tìm việc gì đó ở đế đò mà làm.
ít nhất cũng phải liên lạc với một vài thương nhân, huyện Nguyên Giang có rất nhiều hàng hóa trong kho.
Với ý tường này trong đau, Triệu Tĩnh rời cung liền chạy khắp đế đô, khi đi ngang qua Cục Dệt thì nhanh chóng dừng lại.
Hắn biết bộ phận này, chuyên chịu trách nhiệm dệt may riêng cho hoàng thất và quan lại, trình độ không thấp, Triệu Tĩnh vô thức muốn đi vào nhưng bị ngăn lại.
“Mẹ nó, đây không phải địa bàn của mình, thật sự là bị hạn chế ờ khắp nơi!”
Ngay lúc Triệu Tĩnh chuấn bị rời đi, một giọng nói quen thuộc vang lén: “Triệu đại nhân”.
Triệu Tĩnh quay đầu lại, trong lòng lập tức cảnh giác, nhưng ngoài mặt lại nhiệt tình chào hỏi: “Vương cỏng tử, đã láu không gặp”.
Người gọi hẳn lại là Vương Tam, người đã mời hăn ăn bữa cơm ngay khi hằn vừa đến đế đõ.
Trong lòng hần cũng biết cái tên Vương Tam nhất định là giả, tên này có thế là thiếu gia công thử của vương cõng thừa tướng, không phải thứ mà một tên quan lục phấm như hắn có thể trêu chọc được.
“Triệu đại nhân đến nhận quan phục à?”. Vương Tam mỉm cười tiến tới, ôm một cái lồng chim có một con chim hoàng yến trong đó, khi nhìn thấy Triệu Tĩnh đang đứng trước cửa Cục Dệt, nên mới hỏi câu này.
Triệu Tĩnh lăc đầu cười nói: “Ta chỉ muốn đi vào xem thử thòi”.
“Vào xem thử?”
Vương Tam vui vé: “Không phải chỉ là nơi dệt vải nhuộm vải thòi sao, tuy phẩm cấp không thấp nhưng cũng chẳng có gì thú vị cả”.
“Vậy cũng đúng, vậy ta không quấy rầy Vương còng tử nữa, ta cũng phải vội vàng trở vê”.
Không muốn tiếp xúc quá nhiều với người trước mặt, Triệu Tĩnh đang định rời đi.
Nhìn bộ dạng của hắn như vậy, Vương Tam cười thầm trong lòng nói: “Nhưng, nếu Triệu đại nhân muốn vào nhìn xem cũng không phải là không thế, đi thôi, ta sẽ dần đường cho ngươi’*.
Nói xong, Vương Tam trực tiếp kéo tay Triệu Tĩnh, không cho hắn cơ hội cự tuyệt, đi vê phía cống Cục Dệt, hắn ta thản nhiên lấy ra một tấm lệnh bài đưa lén, thị vệ đã ngăn cản Triệu Tĩnh trước đó liền cho hắn ta vào.
Tên này thực sự quá phiền phức.
Trong lòng cầm thấy bất lực, Vương Tam không chịu buông tha cho hắn, nên Triệu Tĩnh chỉ phải đi theo hắn ta.
Vương Tam giới thiệu cho Triệu Tĩnh như thế hắn ta đã về đến nhà của mình, đâu là xưởng thêu và đâu là xưởng nhuộm, nơi chịu trách nhiệm cung cấp tất cả vật tư dệt may cho các quan viên.
Cục Dệt đương nhiên chiếm một diện tích khá lớn, hai người đi dạo một lúc lâu, Triệu Tĩnh nghe nói nơi trước mặt là kho sợi thì dừng lại.
“Triệu đại nhân muốn đi vào nhìn xem?”, Vương Tam hiểu ý nói.
Triệu Tĩnh: “Có phiền toái lâm không?”
“Chỉ là nhìn một chút thôi, cũng không có gì to tát, đi thòi”.
Trong phòng, hàng loạt guồng quay đang vận hành, Càn Quốc đã sử dụng sợi bỏng, khi guồng quay quay, những sợi bông được tạo ra thành từng cuộn tròn, ánh mẳt Triệu Tĩnh lập tức bị thu hút, nhìn chằm chằm vào những chiếc guồng quay, một hình ánh lóe lên trong tâm trí hắn.
Vương Tam ở một bên hứng thú nhìn Triệu Tĩnh, tén này muốn làm gì?
Từ một guồng quay tơ có thế nhìn ra được điều gì?
Một lúc sau, Triệu Tĩnh bước tới và nói với cỏ nương dệt vải trước mặt: “Có thế cho ta thử được không?”
Nữ tử do dự một lát, sau đó nhìn về nữ quan ở phía xa, thấy nàng ta cũng không có ý kiến gì, liền bước sang một bên nói: “Mời dại nhân”.
Triệu Tĩnh bước tới, quay guồng quay, nhưng dù sao hân cũng chỉ là một người ngoài nghề nên không thế làm tổt được, cò nương dệt vải thấy vặy không thế chịu đựng được nữa nên bắt dâu dạy hắn một chút, Triệu Tĩnh dần dần hiểu ra.
Sau đó Triệu Tĩnh hỏi về nguyên lý hoạt động của guồng quay tơ, lập tức vui vẻ: “Có rồi”.
“Sao vặy, Triệu đại nhân?”, Vương Tam tiến lèn, tò mò hỏi.
Triệu Tĩnh xoay người bái tạ: “Đa tạ Vương công tử rất nhiều vì chuyện ngày hõm nay, hõm khác ta sẽ mời ngươi uống rượu!”
Nói xong, Triệu Tĩnh bỏ chạy nhanh như chớp, không cho Vương Tam thời gian phản ứng, Vương Tam ngơ ngác nhìn bóng lưng Triệu Tĩnh, phải rất lâu mới có thế phản ứng lại.
Mẹ kiếp, ngươi còn không hỏi nhà lão tử ở đâu, ngươi lấy cái cây búa gì để mời ta uống rượu!
Bên này Triệu ĩĩnh nhanh chóng chạy về chỗ ở, cầm bút lên và bẩt đầu vẽ lên giấy từng cấu trúc của guồng quay tơ mà hắn đã nhớ trong dầu khi cô nương dệt vâi kia giải thích cho hắn.
Hân muốn chế tạo một guồng quay tơ hoàn toàn mới!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks