Kiếm khách mù - Chương 30 Kiếm Linh hiện thân, chịu thua
Chương 30: Kiếm Linh hiện thân, chịu thua
LÚC nữ tử đi vào phòng của Lý Tuấn Huy, tuy trong ánh mắt vẫn tràn ngập vẻ cao ngạo như cũ nhưng sắc mặt lại nhu hòa không ít.
Lý Tuấn Huy cũng không biết tại sao đối phưong lại trở nên nhu hòa như vậy.
Nhìn nữ tử, hơi mỉm cười nói: “Thế nào? Ăn vạ ta?”
Nữ tử nhìn thấy nụ cười đê tiện trên mặt Lý Tuấn Huy thì chỉ muốn dùng một chân dẫm nát gương mặt này.
Có điều nàng nghĩ đến lời uy hiếp của ông lão vừa nãy, còn có tình cảnh hiện tại của mình, đành phải từ bỏ ý nghĩ này.
Hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Chúng ta có thế nói chuyện nghiêm túc.”
“Ta có thể trả nguyên khí vừa hấp thu ban nãy lại cho ngươi.”
Lý Tuấn Huy ngồi trên ghế, vẻ mặt không có nhiều biếu cảm, duỗi tay ý bảo nữ tử cũng ngồi xuống.
Thấy nữ tử không dao động, không khỏi cười nói: “Ngồi xuống rồi nói.”
Chờ nữ tử ngồi xuống, Lý Tuấn Huy nói
thẳng: “Ngươi là ai?”
Nữ tử cũng không giấu giếm, môi mỏng hé mở nhẹ giọng nói: “Kiếm linh.”
Mày Lý Tuấn Huy nhăn lại, mở miệng dò hỏi: “Kiếm linh trong hộp kiếm kia?”
Thấy nữ tử không phủ nhận, Lý Tuấn Huy trầm ngâm, một lúc lâu nhẹ giọng nói: “Trong hộp kiếm có tổng cộng mấy cây kiếm?”
Nữ nhân chậm rãi vươn ra ba ngón tay.
Lý Tuấn Huy yên lặng gật đầu, sau đó nói: “Vậy ngươi có tên không?”
Lời này vừa nói ra, cả người nữ tử đột nhiên cứng đờ, sau đó lắc đầu nhẹ giọng nói: “Hiện tại ngươi vẫn chưa xứng được biết tên ta.”
“Nếu không biết nên gọi như thế nào thì gọi ta là Kiếm Linh cũng được.”
Tuy nữ tử nói những lời như lúc trước nhưng Lý Tuấn Huy lại cảm nhận được một cách rõ ràng, lời nàng nói không phải cổ ý khiêu khích hắn.
Càng giống như là… Kể ra sự thật?
Lý Tuấn Huy cũng không để ý, hắn muốn biết ba thanh kiếm bên trong hộp kiếm kia là gì hơn.
Nữ tử như nhìn thấu tâm tư của hắn, hạ giọng nói: “Với sức mạnh như hiện tại, ngươi không thể nhận lấy bất cứ thanh kiếm nào trong
số đó.”
“Có lẽ phải chờ đến lúc ngươi tới Kim Đan cảnh thì mới miễn cưỡng khống chế được thanh kiếm thứ nhất.”
“Miễn cưỡng sao… Ha, ngươi không cần nghĩ về điều này.”
Lý Tuấn Huy nhún vai, nghĩ một lát rồi hạ giọng nói: “Ta để một kiếm linh như ngươi ở cạnh mình, ngươi có thể cho ta chỗ tốt gì?”
Nữ tử chỉ bản thân.
Không đợi nữ tử nói chuyện, Lý Tuấn Huy tự nói thầm: “Chậc… Nhìn cũng rất xinh đẹp, nhưng chỉ có thế nhìn thôi, cảm thấy hơi mệt rồi nha!”
Kiếm Linh đứng bên cạnh nghe lời này, sắc mặt lập tức xanh mét!
Nàng chưa từng gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy, nhớ năm đó…
“Hừ! Ngươi nghĩ hay lắm!”
Cơ thể thướt tha của Kiếm Linh hơi dựa vào ghế, hạ giọng nói: “Ý của ta là sau này ta sẽ chỉ đạo ngươi tu luyện.”
“Ta có sư phụ.”
Lý Tuấn Huy nhún vai, cảm thấy lời của nữ tử này căn bản không có ý nghĩa gì.
Kiếm Linh liếc mắt nhìn thoáng qua Lý Tuấn
Huy, gằn từng câu từng chữ nói: “Ta khác với sư phụ ngươi!”
“Một Kim Đan nho nhỏ mà thôi, cho dù có đột phá Nguyên Anh thì cũng chỉ có thế thôi!”
“Cả thiên hạ này không có người nào dạy được những thứ mà ta dạy cho ngươi!”
Nhưng không ngờ Lý Tuấn Huy lại đứng một bên, âm dương quái khí lặp lại câu cuối cùng của nữ tử.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Không phải là kiếm linh này bị khuyết não đó chứ, sao cứ cảm thấy đầu óc không ốn lắm?”
“Nếu không… Từ bỏ đi?”
Kiếm Linh nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó phất tay trước mặt Lý Tuấn Huy tạo thành một đạo linh quang.
Lý Tuấn Huy vừa nhìn đã lập tức hiếu ra, thứ linh quang này tạo thành là công pháp tàn thiên mà hắn tu luyện.
Có điều phương thức vận chuyến của linh quang này lại hoàn toàn khác với cách hắn tu luyện!
Trong lòng Lý Tuấn Huy không ngừng khiếp sợ, bởi vì hắn phát hiện phương thức vận chuyển này có thể tăng tốc độ tu luyện hiện tại của hắn lên ba phần!
Hơn nữa bên cạnh xuất hiện rất nhiều khấu quyết xa lạ.
Lông mày Lý Tuấn Huy nhíu lại, kinh ngạc nói: “Đây là phần kế tiếp của công pháp tàn thiên kia?”
Kiếm Linh cực kỳ tự nhiên gật đầu, bĩu môi nói: “Loại công pháp rác rưởi như này, muốn đoán ra phần kế tiếp không phải rất đơn giản sao?”
“Có điều bộ công pháp này rất phù hợp với linh căn của ngươi, cho nên trước khi Hóa Thần không cần nóng lòng đổi công pháp.”
Lý Tuấn Huy chậc lưỡi, không mở miệng phản bác, chỉ chửi thầm trong lòng nói: “Ngươi coi thường thì sao chứ, cũng không thấy nói là sẽ đưa cho ta một quyến công pháp cao giai hơn.”
Nhưng hắn cũng chỉ dám nói những lời này trong lòng, dù sao bây giờ nhớ kỹ khấu quyết kế tiếp và con đường vận chuyến công pháp mới là chuyện quan trọng nhất.
Sau một lát, linh quang tan đi.
Kiếm Linh liếc thiếu niên đang vừa lòng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Còn có vấn đề gì không?”
Mặt Lý Tuấn Huy đầy ý cười, vẫy vẫy tay nói: “Không thành vấn đề, đương nhiên không có vấn đề gì.”
“Nhưng… Ta chỉ muốn hỏi một chút, sau này
ngươi có hấp thu nguyên khí của ta nữa không?”
Kiếm Linh chậm rãi đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Sẽ không, nhưng nếu ngươi có thể cho ta thì càng tổt, cho hay không cho đều tùy ngươi.”
Lý Tuấn Huy nghe lời này, vẻ mặt thay đổi nói: “Chắc chắn chứ?”
Kiếm Linh một thân váy đỏ nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Ta không thể cưỡng ép hấp thu nguyên khí trong cơ thế ngươi nữa, lần này cũng vì đánh thức ta cần một ít nguyên lực thôi.”
“Nhưng… ta hy vọng sau khi ngươi lên Trúc Cơ có thể cho ta một ít nguyên lực, ta phải bảo đảm thần thức không tiêu tán.”
“Ngươi phân cho ta nguyên lực thì ta mới có thể từ từ khôi phục thực lực.”
Lúc này Lý Tuấn Huy mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, hai tháng nữa là khảo hạch đầu tiên sau khi nhập tông.
Nếu nàng lại hút hết thì tốc độ tu luyện của hắn nhất định sẽ bị hạ thấp rất nhiều.
Nhưng lúc Kiếm Linh xuyên cửa ra ngoài, nữ tử đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lý Tuấn Huy.
Cả người Lý Tuấn Huy lập tức rùng mình, hắn cũng không muốn chọc Kiếm Linh này nổi giận nữa.
Tiện tay cũng có thể sửa chữa công pháp
Địa giai!
Mấu chốt là, nàng chỉ là kiếm linh của một hộp kiếm.
Vậy thì thanh kiếm bên trong phải mạnh đến mức nào chứ?
“Một ngày nào đó ta muốn… Khụ khụ… Nắm nàng trong tay!”
Cứ như vậy Kiếm Linh chăm chú nhìn Lý Tuấn Huy ít nhất ba hơi thở, cuối cùng giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng nói:
“Mặc kệ như thế nào, ngươi không được chết!”
Nói xong, nữ tử hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong hộp kiếm.
Lý Tuấn Huy sửng sốt đứng tại chỗ một lúc lâu.
“Nàng nói những lời này là có ý gì? Sao lại bảo ta không được chết?”
“Lấy cảnh giới của nàng, tuyệt đối là thứ gì đó khó lường…”
“Chắc chắn nàng sẽ không nói những thứ khó hiểu ra, nhưng đây là ý gì?”
“Chẳng lẽ trong thời gian ngắn như vậy mà nàng đã bị khí phách của ta làm cho kinh sợ, yêu ta sao?”
Lý Tuấn Huy lắc đầu, cực kỳ tự luyến vuốt tóc.
Một lực lượng thần bí xuất hiện trong thân thế hân, hơi thở của hắn cũng đang không ngừng bò lên, trong chớp mắt đã khôi phục tới trung kỳ tầng năm luyện khí.
Hơi kém một chút so với trạng thái đỉnh phong lúc trước.
Đột nhiên!
Cửa biệt viện bị môt ông lão đạp vỡ.