Kiếm khách mù - Chương 29 Chỉ là Kiếm Linh thôi mà, không thèm nhé
Chương 29: Chỉ là Kiếm Linh thôi mà, không thèm nhé!
Ban đêm, Lý Tuấn Huy ngồi trong phòng, nhúng mười viên linh thạch cấp thấp cuối cùng vào trong Tụ Linh Trận.
Hắn thấp giọng lấm bấm: “Hôm nay có thể thử đột phá lên tầng sáu Luyện Khí…”
Trong một tháng này, hân có thế cảm nhận rõ sự thay đối vô cùng lớn trong co thế mình.
Sau khi khoanh chân, đi vào trạng thái tu luyện, nương theo đó, các bài công pháp vận chuyến càng lúc càng nhanh trong cơ thế.
Nhưng trong nháy mắt hắn cảm nhận được dấu hiệu của việc đột phá.
Bỗng!
Quan tài kiếm dưới chân đột nhiên bộc phát ra một lực hút cực kỳ đáng sợ!
Ngay sau đó, Lý Tuấn Huy đang nhắm mắt tập trung nhíu mày lại, nguyên khí trong cơ thế hắn bắt đầu không thể khống chế nối mà chảy đi!
Lý Tuấn Huy đè nén sự hoảng loạn trong lòng xuống, hòng vận chuyển công pháp trong cơ thể nhanh hơn để trấn áp dòng chảy kỳ quái này.
Nhưng dù hắn có làm thế nào đi chăng nữa, nguyên khí trong luồng lốc xoáy của đan điền
không ngừng chảy xuống giống như mở cửa xả lũ.
Chợt Lý Tuấn Huy hét lên: “Dừng lại!”
Hắn hoàn toàn kiếm soát được dòng chảy nguyên khí đan điền trong cơ thể.
Khi Lý Tuấn Huy tỉnh lại, sắc mặt hắn có hơi tái nhợt, trong lòng không khỏi có hơi sợ hãi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nguyên khí trong cơ thể đã chảy đi hơn một nửa.
Hắn nhìn quanh căn phòng vắng lặng, xác nhận lại rằng cửa phòng đã được đóng chặt.
Cơ thể Lý Tuấn Huy lảo đảo đi thẳng về cái quan tài kiếm ngay trước mặt.
Vô cảm thấp giọng nói: “Ta có thế cảm nhận rằng ngươi đang cắn nuốt nguyên khí trong cơ thế ta.”
“Nếu ngươi có linh thì ta hi vọng chúng ta có thể nói chuyện.”
Yên lặng.
Trong phòng, trừ tiếng thở của hắn ra thì không còn tiếng nào khác.
Cứ im lặng như thế nửa ngày, Lý Tuấn Huy thấy cái quan tài kiếm đó không còn tiếng động gì nữa, giống như một vật chết bình thường.
Lý Tuấn Huy đi lên phía trước, quơ lấy quan
tài kiếm rồi đi ra bên ngoài.
Cố Nhiễm tu luyện về nhìn thấy Lý Tuấn Huy từ xa.
Nàng ấy chưa kịp chào hỏi đã thấy hắn cầm theo quan tài kiếm bước nhanh về phía sau núi.
Thấy sắc mặt hắn âm trầm, cố Nhiễm không nói gì cả.
Nhưng nàng ấy cảm thấy sự dao động trong nguyên lực của Lý Tuấn Huy rất yếu ớt.
Còn nghĩ hắn vừa tu luyện xong nên không để trong lòng.
Lý Tuấn Huy cầm theo cái quan tài kiếm đi thẳng ra sau vách núi.
Lúc Lý Tuấn Huy đi đến cái vách núi cao ngàn trượng, tay đang cầm theo quan tài kiếm bỗng đưa ra!
Sắc mặt của thiếu niên lạnh như băng nhìn quan tài kiếm rồi trầm giọng nói: “Ta chỉ nói một lần cuối cùng thôi, có nói hay không!”
Cái quan tài kiếm vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Tuấn Huy hừ lạnh, sau đó vặn eo, đưa tay vứt thẳng quan tài kiếm xuống vách núi!
“Đồ không biết điều!”
Sau khi làm xong tất cả, thiếu niên xoay
người rời đi.
Lý Tuấn Huy cũng chẳng có cảm giác mình đã tổn thất gì khi vứt quan tài kiếm đi.
Mọi thứ hắn có được bây giờ đêu là nỗ lực của chính hắn.
Nguyên khí bị tổn thất có thể chỉ cần tu luyện hai ngày là có thế khôi phục lên đỉnh phong lần nữa.
Nhưng hân luôn không thể hiểu được có chuyện gì đã xảy ra với quan tài kiếm, việc này như là một thanh kiếm luôn treo trong lòng hắn.
Lý Tuấn Huy nghĩ rất đơn giản, theo hắn, cho dù thứ này là pháp bảo còn lợi hại hơn cả trời.
Nếu không thể sử dụng cho bản thân thì nó cũng là thứ vô dụng.
Hắn có đau lòng không?
Không hề đau lòng một tí nào.
Bởi vì mọi thứ mà hắn có ở hiện tại không phải cái quan tài kiếm đó cho.
Tuy nhiên, khi hắn trở lại biệt viện, hắn lại phát hiện ra quan tài kiếm đó lại xuất hiện giữa không trung trong sân nhỏ.
Lý Tuấn Huy cũng chẳng hề bị sốc trước cảnh tượng đầy kinh ngạc này.
Ngược lại còn mở miệng châm chọc: “Cút xa
ra!”
Nhưng đúng lúc này, quan tài kiếm đó khẽ run lên, vô số linh quang hiện ra.
Tia linh quang cuối cùng hoá thành một cô nương mặc váy đỏ tuyệt đẹp!
Cô nương đó có vóc dáng rất cao, thậm chí Lý Tuấn Huy bây giờ còn thấp hơn đối phương nửa cái đầu.
Mũi cao thẳng, da nõn nà, ngũ quan tuyệt đẹp.
Dáng người có lồi có lõm, chiếc váy đỏ bó sát từ trước ra sau.
Nhưng lúc này, cặp mắt của nàng lại đầy sương giá, khuôn mặt tràn ngập vẻ cao ngạo.
Ánh mắt khinh thường với muôn dân trăm họ trong thiên hạ, phối hợp với khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác rằng nàng lẽ ra phải là tiên nữ trong Tiên giới.
Mặc dù Lý Tuấn Huy vốn bình tĩnh cũng bị dung nhan tuyệt trân của nàng làm cho khiếp sợ.
Không đợi nàng mở miệng, sắc mặt Lý Tuấn Huy đã cứng đờ trở lại, vô cùng nghiêm túc nói.
“Đừng đừng đừng… lấy sắc ra dụ không có tác dụng với ta đâu.”
Cô nương há miệng còn chưa phát ra tiếng
nào nhưng sau khi nghe Lý Tuấn Huy nói thì nhanh chóng cau mày lại.
Trong đôi mắt xuất hiện một ít lửa giận!
Cô nương bay lên ngồi trên cái quan tài kiếm bay lơ lửng, tay phải khẽ vuốt cái quan tài kiếm, ống tay áo trên bờ vai hơi trượt xuống.
Nửa bờ vai trắng trẻo lộ ra, cô nương đó coi như không có chuyện gì xảy ra, đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp nhìn về phía Lý Tuấn Huy.
Giọng nói lạnh lùng như suối băng mùa đông: “Ngươi không có tư cách để sở hữu ta.”
Lời nói có hơi nhục mạ của cô nương như một con dao đâm vào trái tim của Lý Tuấn Huy.
Lúc nhỏ, Lý Tuấn Huy không có quần áo mới đế mặc, không có giày vải mới để đi.
“Ngươi không có tư cách để mặc quần áo mới.”
Đây là câu Lý Đại Sơn thường rất hay nói!!
Lý Tuấn Huy nhẹ nhàng bước đi, sải bước đi về phía cô nương đó!
Một bước!
Hai bước! Ba bước!
Lý Tuấn Huy đi tới trước bóng của cô nương đó rồi chậm rãi đứng lại, ngấng đầu nhìn về phía cô nương đang cúi đầu, bỗng giơ tay cầm quan tài
kiếm!
Xoạch!
Hân dùng thể lực mạnh mẽ túm cái quan tài kiếm đang lơ lửng xuống!
Bùm!
Lý Tuấn Huy giẫm lên quan tài kiếm, cúi người đến trước mặt của cô nương đó, cặp mắt trắng ngần chỉ cách nàng chưa đến một tấc.
Sắc mặt Lý Tuấn Huy bình tĩnh, chỉ nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô nương.
Giọng nói lạnh như băng cũng đồng thời phát ra từ trong miệng hắn: “Tư cách gì chứ?”
“Chỉ là linh hồn của một hộp kiếm mà thôi, có thể hiện thân ra mà vẫn cướp nguyên khí của ta.”
“Ngươi có tư cách gì mà cao ngạo trước mặt ta?”
Có lẽ cô nương đó bị hành vi đi quá giới hạn của thiếu niên trước mặt này doạ sợ, trong giây lát, chưa thể phản ứng lại được.
Đến khi cô nương đó phản ứng lại, thậm chí nàng có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của thiếu niên.
Cơ thể hơi nghiêng ra phía sau, một lực lượng mạnh mẽ nhanh chóng đánh bay Lý Tuấn
Huy ra mấy trượng.
Đáy mắt nàng hiện lên tia tức giận, ánh mắt lạnh như băng, trầm giọng nói: “Chỉ bằng việc ta có thể…”
Nhưng câu nói đó của cô nương chưa nói ra mà nàng đã nuốt trở về.
Ngay sau đó, bỗng nhiên nàng nở nụ cười, ngón tay ngọc nhẹ nhàng kéo ống tay áo rơi xuống.
Cười tự giễu nói: “Ngủ say không biết bao nhiêu năm mà lại tức giận vì một tên nhóc như ngươi.”
Sau đó nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn thiếu niên, nói như bố thí: “Sau này ta muốn một nửa nguyên lực mà ngươi tu hành.”
“Ta cho ngươi một thanh kiếm vận dụng bên trong kim đan.”
Lý Tuấn Huy cười lạnh, xoay người rời đi: “Tạm biệt, ta không thèm.”
Lý Tuấn Huy quay người, chửi thầm trong lòng: “Cái quái gì vậy! chỉ là một Kiếm Linh trộm nguyên khí của ta thôi, còn giả vờ cái gì.”
Thái độ của thiếu niên càng làm cô nương đó căm tức, trong đáy mắt loé lên tia sát ý, quan tài kiếm hơi rung lên nhè nhẹ chuẩn bị mở ra.
Bỗng!
Một thanh kiếm loé lên ánh sáng lạnh lẽo rồi gác lên cái cổ mảnh khảnh!
Cơ thể cô nương đó bỗng cứng đờ, trong đôi mắt ngập tràn lửa giận!
“Thằng già kia, đây là lần thứ hai ngươi uy hiếp ta!”
Một âm thanh thần bí bỗng vang lên trong đầu cô nương đó.
“Đàn bà thổi, ta chỉ cho ngươi ba lần để lộ sát ý thôi!”
“Bỏ lỡ cơ hội này thì ta sẽ giết ngươi!”
“Cháu của ta ăn mềm không ăn cứng, muốn theo nó, ta khuyên ngươi nên mềm dẻo.”
Sắc mặt cô nương đó thay đổi mấy lần liên tiếp, nhẹ giọng mở miệng nói: “Được!”
Kiếm quang biến mất, cô nương đó đứng trên quan tài kiếm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng hít sâu vài hơi.
Lúc này mới nhảy xuống hộp kiếm, đi về phía phònq của Lý Tuấn Huy.