Kiếm khách mù - Chương 28 Nhỏ máu nhận chủ thành trò cười
Chương 28: Nhỏ máu nhận chủ thành trò cười
Một canh giờ sau.
Đợi đến khi Lý Tuấn Huy có thể thuần thục việc vận hành công pháp, Lý Nam Đình lặng lẽ đi ra khỏi phòng tu luyện.
Cửa ải khó khăn nhất đã qua, ông ấy không cần phải quan tâm những việc còn dư lại.
Chờ Lý Nam Đình đi rồi, Lý Tuấn Huy vốn đang tu luyện lập tức mở hai mắt ra.
Sau đó quay đầu nhìn về phía hộp kiếm dưới chân!
Lý Tuấn Huy nâng hộp kiếm dưới chân lên, cặp mắt cấn thận quan sát hộp kiếm này.
Hắn chưa từng nhìn thấy tất cả những con quái vật hay yêu thú được khắc ở trên đó.
Thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.
Lúc trước hắn cũng từng hỏi Lý Nam Đình có biết những con yêu thú được khắc trên đá này không.
Nhưng rõ ràng là Lý Nam Đình đã nói cho hắn biết cơ bản là những con yêu thú này không hề tồn tại, chỉ tưởng tượng ra mà thôi.
Trừ bổn thần thú lớn được khắc trên đó thì hầu như không thế tìm thấy yêu thú tương tự
trong quyển Vạn yêu phổ của tông môn của giáo phái.
Lý Tuấn Huy im lặng rất lâu, bỗng quỳ xuống dập đầu với hộp kiếm.
Nhưng đợi cả buổi vẫn chẳng có tiếng gì, thiếu niên đứng dậy, hơi nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ không phải như thế à?”
“Trước kia, không phải bình thường trong Sơn Thuỷ Chí Thượng thường có ông cụ hay cái gì đó như thế ở trong sao?”
Lý Tuấn Huy gãi đầu, bỗng có hơi buồn rầu.
Bởi vì trước đó hắn phát hiện hộp kiếm này có hơi không giống bình thường.
Lúc đầu khi chọn linh căn, không ai biết đã có chuyện gì xảy ra trong kết giới mà Lục Khang Niên đã dựng lên.
Nhưng hắn lại biết rõ tại sao hắn phải lựa chọn Lôi Hệ linh căn.
Bởi vì ngay lúc đó, trong lòng hắn có một cảm giác khó giải thích, ma xui quỷ khiến thế nào làm hắn lựa chọn Lôi Hệ linh căn.
Kể từ lúc trước hắn ở trong Tàng Thư Các, hắn vốn có thể chọn một quyển công pháp khác.
Nhưng động tĩnh của hộp kiếm có chút khác thường làm hắn lựa chọn công pháp chưa hoàn chỉnh này.
Sau khi im lặng nửa ngày, Lý Tuấn Huy nghĩ tới cái gì đó, sau đó cắn ngón tay, nhỏ máu đang chảy lên trên hộp kiếm.
Hộp kiếm này vẫn không có gì thay đối như cũ.
“Chẳng lẽ cũng không phải là nhỏ máu nhận chủ à?”
“Không phải chứ…”
“Ta nghe nói có vài loại pháp khí linh bảo hay mấy thứ kiểu vậy cần phải nhỏ máu nhận chủ mà nhỉ…”
Đột nhiên, thiếu niên lộ ra vẻ hiểu rõ trên khuôn mặt.
“Chắc chắn là do máu của ta vẫn còn chưa đủ!”
Ngay sau đó Lý Tuấn Huy cắt đứt cổ tay của mình, máu tươi chảy lên phía trên như dòng suối.
Không biết qua bao lâu, đến khi Lý Nam Đình đi vào phòng để xem Lý Tuấn Huy luyện tập như thế nào, lại nhìn thấy cảnh làm ông ấy vô cùng khiếp sợ.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt ngất xỉu nằm dưới đất, máu tươi trên cố tay đã khô từ lâu, cái hộp kiếm cũng bị dính đầy máu tươi.
Lý Nam Đình biến sắc, đáy mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, vội vàng đi đến bên cạnh thiếu niên
xem xét tình huống của hắn.
Ông ấy liên tục nói: “Chuyện gì thế này! Sao nghĩ không thông mà lại cắt cổ tay tự sát thế hả!”
“Ôi trời! Đồ đệ ngốc của ta, con gặp phải chuyện gì thế này!”
“Ôi trời ơi… chảy bao nhiêu máu liền.”
Lý Nam Đình vội vàng cầm máu cho hắn, lại lấy một cái bình ngọc màu đỏ từ trong nhẫn trữ vật ra, đổ ra một viên đan dược màu đỏ, tách nửa rồi đưa cho thiếu niên nuốt.
Sử dụng linh khí để làm đan dược tan ra.
Đợi đến sáng sớm hôm sau, Lý Tuấn Huy mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng.
Lý Tuấn Huy vừa mới ngồi dậy, đã nhìn thấy một ông cụ với sắc mặt dịu dàng đang ngồi cạnh giường của mình.
Lý Nam Đình xoa xoa gương mặt làm cho bản thân trông có vẻ hiền lành thêm một ít.
Thấy thiếu niên tỉnh lại thì vội vàng đưa một chén nước qua, dịu dàng cười nói: “Lại đây, uống miếng nước đi.”
Lý Tuấn Huy được chiều nên hơi lo sợ, cầm lấy chén nước, cẩn thận từng li từng tí uống một ngụm.
Sau đó có hơi nghi ngờ hỏi: “ừm… sư phụ,
sao người lại ở đây?”
Lý Nam Đình suy nghĩ rồi ngồi xuống ghế bên cạnh giường, nói: “Tuấn Huy à, mặc dù vi sư chỉ ở cảnh giới Kim Đan, nhưng nếu con gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói với vi sư đấy!”
“Chưa nói đến những thứ khác, ngoại trừ bên tông chủ của Đại Hạ Kiếm Tông, nếu con có bất cứ tủi thân nào, sư phụ của con đều có thể đòi công bằng về cho con!”
“Cho nên… con tuyệt đối không được nghĩ không thông.”
“Con đường tu đạo của con bằng phẳng như thế mà sao con nghĩ không thông rồi lại muốn đi tìm chết thế hả?”
“Nào, con nói cho sư phụ nghe thử, rốt cuộc là vì sao?”
Lý Tuấn Huy nghe lời nói nhẹ nhàng của ông cụ, thấy ấm áp trong lòng.
Nhưng bây giờ hắn thật sự xấu hổ, không biết nên nói nguyên nhân mình vì sao lại như vậy…
Chẳng lẽ lại nói với sư phó rằng con nghi ngờ hộp kiếm này không giống với hộp kiếm bình thường nên muốn nhỏ máu nhận chủ thử, kết quả là mất máu quá nhiều rồi hôn mê?
Lý Nam Đình nhìn vẻ mặt vô cùng khó xử
của thiếu niên, cho rằng việc khó nói của đối phương rất lớn.
Lửa giận trong lòng ông ấy bùng lên chỉ trong thoáng chổc.
Bùm!
Ông cụ bỗng đứng dậy từ trên ghế, sắc mặt lạnh lùng, trầm giọng quát: “Không sao cả! Cứ nói đi!”
“Ta cũng muốn nhìn xem ai dám bắt nạt đệ tử của Lý Nam Đình này!”
Sau một lát.
Lúc đi ra khỏi cửa, ông cụ nhắm chặt mắt, dở khóc dở cười…
Thấy ông cụ nổi giận, cuối cùng Lý Tuấn Huy thấy bất lực nên phải nói thật…
Thời gian sau đó, trong biệt viện của Lý Tuấn Huy có thêm một nha đầu ăn nhờ ở đậu.
Kể từ sau khi biết lý do Lý Tuấn Huy ngất xỉu, Tuế An, người bị gãy hai cái xương sườn, đã kìm nén cơn đau nhức dữ dội để chạy từ trên núi xuống cười nhạo hắn.
“Ha ha ha ha, đồ mù còn đần hơn cả ta!”
“Ngu hết chỗ nói, vậy mà còn mất máu quá nhiều rồi hôn mê bất tỉnh, xấu hố thật đấy
Lý Tuấn Huy ngoảnh mặt làm ngơ với nha
đầu này, vẫn đánh quyền vào cọc như thường lệ.
Đây là cái cọc thứ ba mà hắn đổi.
Sau đó Lý Tuấn Huy lại đi đến Tàng Thư Các một chuyến, tuỳ tiện chọn một bộ kiếm pháp.
Kiếm pháp tên là “Thanh Liên Thiên Cương Kiếm”.
Thanh kiếm sắt trong tay cũng do Lý Nam Đình lấy ở bên Khí Điện cho hắn.
Có thế coi nó là tiêu chuẩn thống nhất phù hợp với tất cả đệ tử của tông môn.
Tuy Đại Hạ Kiếm Tông là kiếm tông, đa sổ các đệ tử trong tông môn sẽ dều luyện kiếm nhưng cũng không có nghĩa là tất cả mọi người đều thích hợp để tu kiếm.
Trong tông môn cũng có không ít người chọn tu tập binh khí khác.
Mà hai ngày nay, Lý Tuấn Huy cũng đã hoàn toàn ốn định cảnh giới Luyện khí.
Luồng khí xoáy trong cơ thể tăng trưởng với tổc độ rât nhanh, trong lúc đó Lý Nam Đình tới thăm hắn vài lần, thấy Lý Tuấn Huy không còn nhỏ máu vào hộp kiếm mới yên tâm.
Mấy ngày này Lý Tuấn Huy hầu như không rời khỏi sân nhỏ của mình, ngày nào cũng luyện kiếm.
Mà thứ hắn luyện tập cũng không phải Thanh Liên Thiên Cương Kiếm mà đang luyện tập chiêu thức cơ bản của trường kiếm.
Cứ như vậy, Lý Tuấn Huy đã nhập môn một tháng.
Mà trong một tháng này, tổc độ đột phá của Lý Tuấn Huy có thể nói là nhanh nhất trong lịch sử của Đại Hạ Kiếm Tông!
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, từ tầng một Luyện Khí, hắn đã đột phá đến tầng năm Luyện Khí!
Từ trước đến nay, chưa từng có ai có tốc độ này.
Nhưng không chỉ có một mình Lý Tuấn Huy xuất sắc mà Diệp Phong của đỉnh Thiên Kim cũng đột phá lên tầng bốn Luyện khí cách đây không lâu.
Lâm Đông của đỉnh Thiên Mộc cũng đã đột phá lên tầng ba Luyện Khí, không bao lâu nữa sẽ đột phá lên tầng bốn Luyện Khí.
Nhưng Lý Tuấn Huy lại luôn ngồi đè lên đầu hai người.
Thiếu niên mù cũng được mọi người gọi là đại sư huynh.
Bởi vì trong nhóm người này, hắn hoàn toàn xứng đáng làm người đứng đầu!
Mỗi lần hắn đi đến tiệm cơm, tất cả mọi người đều chủ động nhường đường cho hắn.
Dù đi đâu, họ đều đối xử với hắn như sao vây quanh trăng sáng, tất cả mọi người đều khách sáo với hắn.
Tuy nhiên…
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks