Long Vương xuất thế - Chương 69 Không biết đi xe đạp
Chương 69: Không biết đi xe đạp?
Hàng nhái cao cấp?
Thấm Thu Thủy sửng sốt một lát.
Đại Thôi cũng không ngờ Lưu Hàm lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, anh ta nhanh chóng kéo Lưu Hàm ra phía sau, không ngừng nháy mắt với Lưu Hàm.
Lưu Hàm không vui nói: “Sao vậy, em chỉ hỏi một chút thì có sao?”
Đại Thôi trừng mắt nhìn Lưu Hàm, sau đó nói với Tề Thiên: “Tề Thiên, em dâu, chúng tôi còn có việc phải đi trước, mấy ngày nữa chúng ta họp lớp, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, nhất định phải uổng với nhau vài ly.”
“Được, nhất định.” Tề Thiên gật đầu.
Đại Thôi kéo Lưu Hàm vội vàng rời đi, sợ Lưu Hàm sẽ nói thêm điều gì nữa.
Lưu Hàm bị Đại Thôi kéo đi xa, vẻ mặt không vui: “Anh kéo em làm gì! Đó vốn là hàng nhái cao cấp, nếu không cô ta có thế mua được đồ thật sao?”
Sắc mặt Đại Thôi tối sầm lại: “Làm sao em biết người ta không mua nổi hàng thật?”
“Xời.” Lưu Hàm khoanh tay, “Loại túi mới nhất này ở Thiên Ngân chỉ có vài chiếc, có tiền cũng không mua được, em có một cô bạn làm quản lý ở cửa hàng Chanel, sao em không biết được?”
“Được rồi, em lo chuyện người ta nhiều như vậy làm gì?” Đại Thôi xua tay: “Đi thôi.”
Đại Thôi đi đến bãi đỗ xe, mở cửa chiếc xe Toyota hầm hố.
Lưu Hàm nhìn chiếc xe này, liếm môi: “Đại Thôi, anh nói với anh trai anh hai ngày nữa hẳn trả xe lại cho anh ấy được không?”
Đại Thòi khó hiếu: “Tại sao?”
Lưu Hàm nhướng mày nói: “Hai ngày nữa không phải anh sẽ đi họp lớp sao, lái chiếc xe này tới đó mới nở mặt nở mày!”
Đại Thôi xua tay: “Họp lớp là các bạn học cũ gặp gỡ và trò chuyện với nhau, làm mấy chuyện này đế làm gì!”
Lưu Hàm chống tay lên hông: “Anh thì nghĩ là họp lớp, nhưng thực ra là một ngày hội đua đòi, dù sao em cũng không quan tâm, nếu anh không lái chiếc xe này tới đó, thì em sẽ không đi, tự anh đi một mình đi, em không muốn bị người khác coi thường.”
Đại Thôi nghe vậy thở dài: “Được rồi, vậy thì lái thêm hai ngày nữa.”
Tại quầy hàng ở chợ đêm, Thẩm Thu Thủy cầm cái bánh thịt bò mới nướng xong, vừa ăn trên mặt vừa mỉm cười, đôi môi đỏ mọng dính dầu càng thêm bóng loáng, khiến người ta có một cảm giác không nhịn được muốn khám phá vẻ đẹp đó.
Hai mắt Thấm Thu Thủy sáng ngời: “Tề Thiên, anh còn muốn ăn cái gì? Tôi đi với anh!”
“Tôi à…” Tề Thiên sờ sờ cằm, nhìn bốn phía, lời nói vừa rồi của Lưu Hàm cũng không ảnh hưởng tới hứng thú của bọn họ.
Trong khi Tề Thiên đang suy nghĩ, Thấm Thu Thủy đột nhiên chỉ vào quầy hàng trước mặt: “Tôi ăn cái đó với anh được không!”
Tề Thiên cười lớn: “Được!”
Gần một tiếng đồng hồ, Tề Thiên và Thấm Thu Thủy lượn lờ trong các quầy hàng trong chợ đêm, nếu không phải Thấm Thu Thủy không ăn nổi nữa, chắc chắn bọn họ còn có thể tiếp tục đi loanh quanh.
“Được rồi, ăn no rồi, cũng nên về rồi.” Tề Thiên kiếm tra thời gian.
Thấm Thu Thủy bình tĩnh xoa bụng, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng nói: “Tề Thiên, chúng ta gọi chiếc taxi nha?”
Thấm Thu Thủy ăn quá nhiều nên thực sự không muốn đi bộ, nhưng lại ngại nói ra.
“Đi taxi? ở đây không bắt được taxi.”
Tề Thiên lắc đầu, chỉ về phía ven đường, thì thấy có không dưới mười nhóm người đang đón xe taxi, khi một chiếc taxi dừng lại, có mấy nhóm người xông tới bắt đầu tranh nhau, thậm chí có người còn bắt đầu cãi vã.
ở đây có rất nhiều xe, nhưng người ở chợ đêm càng nhiều hơn.
Thẩm Thu Thủy rụt cố lại, cô không muốn tranh giành với người khác, nhưng nếu bây giờ gọi tài xế của công ty tới, thì chạy tới đây thôi cũng phải hơn nửa giờ.
“Chúng ta đạp xe đi, đón gió đêm, rất thoải mái.” Tề Thiên giơ điện thoại lên, đi đến bên cạnh một chiếc xe đạp công cộng, quét mã lấy một chiếc ra rồi đẩy cho Thấm Thu Thủy.
Sau đó Tề Thiên lại đổi phần mềm, quét mã chiếc xe thứ hai của một hãng khác, đối với Tề Thiên mà nói, đây là thao tác cơ bản, trước đây anh còn sẽ tính xem chiếc nào có phiếu giảm giá, có thể đi miễn phí.
Tề Thiên lên xe đạp, đạp xe tới trước mặt Thẩm Thu Thủy: “Đi thòi!”
“Cái này…” Thấm Thu Thủy nhìn Tề Thiên đang đạp xe, có chút xấu hổ nói: “Tôi không đi được.”
“Cô không biết đi xe đạp?” Tề Thiên trợn tròn mắt! Điều này còn khó tin hơn việc biết Thẩm Thu Thủy chưa từng đến chợ đêm!
Có người không biết đi xe đạp sao?
Trong mắt Tề Thiên, đây là kỹ năng cần thiết, ít nhất học sinh lớp ba tiểu học cũng có thế thành thạo!
Khi anh học lớp sáu, anh đã đạp xe của mẹ và chạy đua với những người khác!
Thẩm Thu Thủy nhướng mày: “Sao vậy! Ai quy định nhất định phải biết đi xe đạp!”
Tất nhiên Tề Thiên không thế tưởng tượng được, một người từ khi sinh ra đã có tài xế riêng trong nhà, đương nhiên sẽ không biết đi xe đạp.
Tề Thiên thở dài, xuống xe trước, sau đó đỡ chiếc xe đạp của Thấm Thu Thủy rồi nói với Thẩm Thu Thủy: “Cô ngồi lên trước đi, giống như tôi vừa rồi.
Thẩm Thu Thủy sửng sốt nhìn chiếc xe đạp trước mặt: “Hả? Tôi không thế đi được!”
“Không sao đâu, cô cứ ngồi lên là được, tôi đỡ cô.” Tề Thiên thúc giục.
“ô.” Thẩm Thu Thủy mím đôi môi đỏ mọng, nắm lấy tay lái, vụng về ngồi lên yên xe, chiếc xe lắc lư, có thế thấy cơ thể đang hồi hộp của Thẩm Thu Thủy hơi run lên, đây là phản ứng tự nhiên của một người khi không thể khống chế được sự thăng bằng.
“Không được đặt chân xuống đất, đặt chân lên bàn đạp!” Tề Thiên ở bên cạnh chỉ huy: “Đúng rồi, nắm lấy tay lái, đừng lắc lư!”
Tề Thiên vừa nói vừa thả tay ra.
“Tề Thiên!” Thấm Thu Thủy hét lên một tiếng, sau đó thanh âm lập tức nhỏ lại, cô căng thẳng nói: “Anh đừng buông tay, đừng buông!”
“Yên tâm, tôi sẽ không buông ra.” Tề Thiên dùng một tay nắm lấy tay lái của Thấm Thu Thủy đế ổn định thân xe, tay kia kéo một chiếc xe đạp khác tới rồi cưỡi lên.
Thẩm Thu Thủy nhìn động tác của Tề Thiên, trợn mắt: “Anh định làm gì?”
“Tôi sẽ dẫn cô đi! Đi thôi!”
Tề Thiên cười lớn, leo lên xe đạp, tay trái nắm lấy ghi đông của chính mình, tay phải nắm lấy ghi đông xe đạp của Thẩm Thu Thủy rồi trực tiếp xuất phát.
Đạp một chiếc xe, đấy một chiếc xe, là những kỹ năng mà Tề Thiên đã thành thạo từ khi học lớp 6, khi đó, Tề Thiên chưa đủ khỏe nên chiếc xe mà anh đấy thì không thể chở người được.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ sức mạnh và khả năng giữ thăng bằng của Tề Thiên gần như đã đạt đến mức độ cực hạn mà cơ thế con người có thể đạt tới, việc đẩy một chiếc xe đạp có người ngồi trên đó không có vấn đề gì.
Thấm Thu Thủy không cần đạp, chỉ cần ngồi ở trên đó, nắm lấy tay lái, xe đã bắt đầu chạy.
Có thể thây, hai tay nắm tay lái của Thẩm Thu Thủy đang hơi run rẩy, cảm thấy vô cùng căng thẳng.
“Tề Thiên! Anh đừng buông tay!”
“Tôi sẽ không ngã chứ!”
“Chậm lại! chậm lại đi!”
Âm thanh không ngừng phát ra từ miệng Thẩm Thu Thủy.
Tề Thiên cười lớn, anh có thế bảo đảm an toàn 100%.
Xe tiến về phía trước, Thẩm Thu Thủy cũng ngồi vững vàng hơn, tay không còn run nữa, thân thế cũng không còn phải cúi thấp như vậy nữa, cô ngồi thẳng dậy, cảm nhận làn gió đêm thối qua mặt, đặc biệt thoải mái.
Trên mặt Thấm Thu Thủy lộ ra một nụ cười, nhìn chung quanh, cô dần dần buông tay lái, dang rộng hai tay, như đang ôm lấy cơn gió nhẹ thối tới.
Tề Thiên nhìn bộ dáng của Thẩm Thu Thủy, lắc nhẹ tay lái.
Thấm Thu Thủy bị hành động này làm cho sợ hãi, vội vàng ngồi vững vịn xe, khi Thấm Thu
Thủy nhìn thấy vẻ mặt thích thú của Tề Thiên, cô lập tức hiểu ra vừa rồi là do Tề Thiên cố ý.
Thẩm Thu Thủy phồng má, giơ nắm đấm hồng hồng lên: “Tề Thiên! Anh có tin là tôi sẽ đánh anh không!”
“Ngồi cho chắc!” Tề Thiên lập tức tăng tốc.
“Chậm lai! châm lại…”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks