Long Vương xuất thế - Chương 70 Tức giận
Chương 70: Tức giận!
Đêm khuya, khi trở về nhà, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Thu Thủy vẫn đỏ bừng.
Trải nghiệm tối nay thật bình thường, nhưng đối với Thấm Thu Thủy, việc thử một thứ mà cô chưa từng thử trước đây, khiến cô cảm thấy rất thú vị.
Dù là những món ăn ngon muôn hình muôn vẻ ở quầy hàng chợ đêm, hay là đạp xe đạp về nhà, đều làm Thẩm Thu Thủy cảm thấy vô cùng mới lạ.
Tề Thiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều khi nhìn thấy ý cười trong mắt Thấm Thu Thủy.
“Buồn ngủ quá, ngủ!”
Tề Thiên duỗi người, chạy tới phòng khách ngủ.
Thẩm Thu Thủy cũng tắm rửa xong, ngồi ở trên giường trong phòng ngủ chính, nhìn ánh trăng xuyên qua khe hở trên rèm, Thấm Thu Thủy khẽ mỉm cười, đắp chăn lên, rồi vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Ngay lúc vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, trong đầu Thấm Thu Thủy vô thức nhớ lại cảnh tượng chiều nay cô đã nhìn thấy ở trang viên Bắc Sơn, người phụ nữ ôm cánh tay Tề Thiên, như thể đang ra oai với cô!
cảnh tượng nàỵ hiện lên trong đầu, lập tức xua tan cơn buồn ngủ của Thẩm Thu Thủy!
Thẩm Thu Thủy ngồi dậy, cầm điện thoại lên, xem danh bạ, cuối cùng mở phần trò chuyện với Kiều Lăng, gửi tin nhắn VVechat qua: “Kiều Lăng, cậu ngủ rồi à?”
Lúc này Kiều Lăng cũng đang mất ngủ, Kiều Lăng đã nằm trên giường từ mười giờ tối nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa ngủ được.
Trải nghiệm tối nay có tác động rất lớn đến Kiều Lăng, thậm chí nó còn thay đổi thế giới quan của cô ây.
Cô ấy vốn nghĩ rằng cái gọi là thế lực ngầm cũng giống như những xã đoàn hay thấy trong các bộ phim trước đây, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.
Hành động hôm nay, những vũ khí nóng mà Kiều Lăng không bao giờ nghĩ rằng sẽ xuất hiện trong đời thường đã được bày ra trước mặt Kiều Lăng, mà cô gái Thứ Phong kia hóa ra là bạn học cấp ba của cô ấy, và từ lúc đó Thứ Phong cũng đã gia nhập thế lực ngầm!
Những cú sốc này khiến Kiều Lăng rất lâu không thể ngủ được, quan trọng hơn là những người này đều nghe theo lệnh của Tề Thiên, hôm nay Kiều Lăng cũng âm thầm quan sát hành động của Tề Thiên ở sảnh lớn biệt thự, sự bình tĩnh đó, sự bá đạo khi đối mặt với kẻ thù, là điều mà ngày thường Kiều Lăng không thế nhìn thấy ở trên người Tề Thiên!
Kiều Lăng không thể tưởng tượng được, những người hoạt động trong thế giới ngầm, rốt cuộc là loại người như thế nào! ông nội của cô ấy đã từng giao tiếp với những người này trước đây sao?
Kiều Lăng đang suy nghĩ lung tung thì nhận được tin nhắn từ Thấm Thu Thủy.
Kiều Lăng nhấc điện thoại lên, nhìn lướt qua mới trả lời: “Còn chưa ngủ, có chuyện gì vậy?”
Thấm Thu Thủy: “Tớ bị mất ngủ, muốn tâm sự với cậu.”
Kiều Lăng không hề do dự trực tiếp gọi điện qua.
Đêm khuya, hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện.
“Kiều Lăng, cậu nói xem tớ và Tề Thiên nên sống chung như thế nào? Chiều nay tớ nhìn thấy anh ấy và một người phụ nữ xuất hiện ở biệt thự Bắc Sơn, tớ biết hôn ước giữa chúng tớ chỉ là một giao dịch, nhưng nó khiến tớ cảm thấy khó chịu… II
“Chiều nay…” Kiều Lăng lập tức nhớ tới người phụ nữ Thẩm Thu Thủy đang nói đến là ai, nhanh
chóng an ủi cô: “Thu Thủy, có lẽ là cậu đang suy nghĩ quá nhiều, có phải Tề Thiên đang bận việc gì đúng không?”
“Không thế nào.” Thấm Thu Thủy kiên quyết nói: “Cậu không thấy được anh ấy thân thiết với người phụ nữ kia cỡ nào đâu, hơn nữa bận việc gì mà lại đi đến một nơi hẻo lánh như biệt thự Bắc Sơn.”
Kiều Lăng không biết phải giải thích thế nào với Thấm Thu Thủy, chỉ có thế an ủi cô từng chút một.
Cuộc trò chuyện này kéo dài đến khoảng ba giờ sáng, hai người cảm thấy buồn ngủ, không chịu nối nữa mới đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thu Thủy đến công ty, mặc dù đêm qua đã trò chuyện rất nhiều với Kiều Lăng, Thấm Thu Thủy cũng cố gắng tự nhủ với mình không cần quan tâm về việc Tề Thiên có gì với ai, dù sao thì quan hệ giữa hai người đều rành rành ra đó, nhưng cảnh tượng buổi chiều hôm qua vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Thấm Thu Thủy, khiến Thấm Thu Thủy đặc biệt khó chịu.
“Cốc cốc cốc!”
Có tiếng gõ cửa lớn vang lên.
cửa bị đẩy ra, Thấm Sơn xuất hiện ở cửa văn phòng.
Thẩm Sơn vừa vào cửa liền bắt đầu tức giận trách mắng: “Thấm Thu Thủy! Sao trước đây tôi không nhìn ra cô là một người là phụ nữ độc ác như vậy!”
Thấm Thu Thủy lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Tôi không hiếu ông đang nói cái gì.”
“Giả vờ giả vịt phải không?” Thấm Sơn quát lớn, sau đó quay người nói về phía sau: “Đẩy người vào!”
Thẩm Thu Thủy nhìn thấy Thấm Bằng Bân ngồi trên xe lăn bị đấy vào, lúc này, sắc mặt Thấm Bằng Bân tái nhợt, trông vô cùng yếu ớt!
“Thấm Thu Thủy! Cô thật tàn nhẫn! Cô có rất nhiều cách phải không! Để tên họ Tề kia bắt con trai tôi cả đêm? Cô chờ đó, việc giữa chúng ta còn chưa xong đâu!”
Thấm Sơn đế lại một câu nói đe dọa, rồi kêu người đấy Thấm Bằng Bân rời đi.
Từ đầu đến cuối Thẩm Thu Thủy đều không ý thức được chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên nghĩ tới cuộc nói chuyện của Tề Thiên và Thấm Sơn ngày hôm qua, Thấm Thu Thủy lập tức ý thức được điều gì đó.
Thẩm Thu Thủy gọi điện thoại cho Kiều
Lăng.
Ngày hôm qua phải tới nửa đêm Kiều Lăng mới đi ngủ, khi trả lời điện thoại cô ấy vẫn còn ngơ ngác.
Thấm Thu Thủy hỏi thẳng: “Kiều Lăng, cậu có nhớ người phụ nữ ở KTV lần trước không? Là cái ngày mà Tề Thiên và Lưu Ký đều có mặt?”
“Nhớ chứ.” Kiều Lăng trả lời trong sự mơ màng: “Người phụ nữ đó làm sao?”
Thấm Thu Thủy nói: “Ngày hôm qua Tề Thiên đã ở cùng người phụ nữ kia, người phụ nữ kia có thân phận gì?”
Kiều Lăng biết rất rõ chị Hồng là ai, nhưng việc này có liên quan đến thế lực ngầm nên không thế giải thích rõ với Thấm Thu Thủy được, chỉ có thể nói: “Hình như là một thế lực nào đó, giống như những gì đám người Lưu Ký làm, tương tự như một xã đoàn, có chuyện gì vậy?”
“Tớ hiếu rồi.” Thấm Thu Thủy cúp điện thoại.
Ngồi vào bàn làm việc, Thấm Thu Thủy hít sâu một hơi, liên kết những chuyện ngày hôm qua lại với nhau, Thấm Thu Thủy lập tức hiếu được chuyện gì đã xảy ra! Cô cũng đã hiếu tại sao ngày hôm qua Tề Thiên lại xuất hiện ở đó.
Thấm Thu Thủy nhấc điện thoại lên, gọi cho Tề Thiên, hỏi: “Đêm qua, anh đã cho người bắt
Thẩm Bằng Bân.”
Tề Thiên phủ nhận: “Tôi không có bắt anh ta.”
Tề Thiên nói thật, đêm qua là Thấm Bằng Bân đã đến tìm anh đế gây chuyện, nhưng không thành, sau khi Tề Thiên rời đi, anh cũng không trói Thấm Bằng Bân, anh cũng để Thấm Bằng Bân rời đi, chỉ là không cho phép Thẩm Bằng Bân nghe điện thoại của bất kỳ ai mà thôi.
Nghe Tề Thiên trả lời, giọng nói của Thấm Thu Thủy lập tức cao lên vài bậc: “Tề Thiên! Anh nói thật cho tôi biết! chiều hôm qua lúc anh xuất hiện ở trang viên Bắc Sơn, có phải là để tìm người phụ nữ kia bàn bạc cách đối phó với Thấm Bằng Bân không!”
“Không phải!” Tề Thiên vội vàng phủ nhận, “Tuyệt đối không phải!”
Thẩm Thu Thủy hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng: “Tề Thiên, tôi nói cho anh biết! Cũng là câu nói đó! Trước khi làm việc gì, anh phải nghĩ đến hậu quả! Anh cảm thấy ngày hôm qua anh bắt Thẩm Bằng Bân đế giúp tồi giải quyết nguy cơ là rất ngầu sao? Nhưng tôi nói cho anh biết! Điều này không ngầu chút nào! Và nó rất ngu ngốc! Cực kỳ ngu ngốc! Anh làm ơn sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa!”
Thẩm Thu Thủy nói xong, nhấn nút cúp máy,
ném điện thoại sang một bên, thở hổn hển.
Trong lòng Thẩm Thu Thủy rất tức giận, nhưng cô lại không thể giận Tề Thiên được! Bởi vì Thẩm Thu Thủy hiếu rằng Tề Thiên làm việc này là vì chính mình!
Thấm Thu Thủy tức giận là tại sao Tề Thiên luôn dùng thủ đoạn như vậy! Anh có biết rằng một khi anh đã làm những chuyện như vậy, thì sẽ không thể quay đầu lại được nữa, bây giờ cố Văn đang bảo vệ anh! Một khi cố Văn không bảo vệ anh được, Tề Thiên căn bản không chịu nổi cơn giận của Thẩm Bằng Bân và Thẩm Sơn!
Và người phụ nữ đó! Người phụ nữ khiến Lưu Ký phải cúi đầu, khom lưng sợ hãi đến cùng cực! Hợp tác với một người như vậy không khác gì việc uống rượu độc để giải khát! Sớm hay muộn, có một ngày nào đó sẽ tự làm hại chính mình!
Thấm Thu Thủy giận là giận việc vì sao Tề Thiên lai khônq mànq đến bản thân mình!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks