Long Vương xuất thế - Chương 71 Thử tiếp nhận
Chương 71: Thử tiếp nhận
Tề Thiên đứng trước nhà tù Thiên Ngân, nghe tiếng cúp máy trong điện thoại, lắc đầu, anh có thể đoán được đại khái vì sao Thấm Thu Thủy lại hỏi vấn đề này, chắc chắn là Thẩm Sơn đến gây rắc rối.
Chuyện Thẩm Bằng Bân đầu hàng, người ngoài cũng không biết, ngay cả bên phía Thấm Sơn cũng không biết, Thẩm Bằng Bân tuyệt đối không dám truyền ra ngoài, nếu không, có chuyện gì xảy ra, Thấm Bằng Bân biết rõ tính mạng của mình sẽ gặp nguy hiếm.
Tề Thiên lắc đầu, trong chuyện này có một sổ thứ nhất định phải giấu Thấm Thu Thủy, nên sẽ dẫn đến một ít hiểu lầm.
Tuy nhiên, loại hiểu lầm nhỏ nhặt này, Tề Thiên lắc đầu không nghĩ nữa, mà bước vào nhà tù Thiên Ngân.
Nhà tù Thiên Ngân bề ngoài trông rất bình thường, nhưng bên trong chắc chắn không đơn giản như vậy.
Một nhà tù bình thường, hầu hết các tù nhân bị giam giữ ở đó, gần như đều là những người giống như Ác Giao Bắc Hải.
Trên thực tế, Tề Thiên vẫn luôn thắc mắc tại sao mình lại bị giam ở đây, nhưng trước nay không có ai giải thích những nghi ngờ này cho Tề
Thiên.
Bước vào nhà tù, chỉ sau một thủ tục đơn giản đã có thế gặp được ông cụ Khương.
“Lại tới nữa.” ông cụ Khương vui vẻ ngồi đối diện Tề Thiên.
Tề Thiên nói: “Tập đoàn Thanh Đằng là một doanh nghiệp thuộc về đất nước tự do, họ đã liên lạc với Đông Đường từ sáu năm trước, bí mật giúp đỡ và cung cấp lực lượng, để Đông Đường có thế nhanh chóng kiểm soát toàn bộ thế lực ngầm ở vùng Tây Bắc.”
Ông cụ Khương gật đầu: “Bên phía các nước tự do, tồi đại khái có thể đoán được là ai.”
Sau đó ông cụ Khương hỏi Tề Thiên: “Còn phát hiện được cái gì?”
Tề Thiên nhìn chằm chằm ông cụ Khương, hỏi: “Rốt cuộc nhà họ Thẩm có thứ gì mà Đông Đường muốn có?”
“Ha ha!” ông cụ Khương cười lớn, “Nhóc con, cậu cũng giỏi thật, đúng là tôi đã không nhìn nhầm người, mới ra ngoài có mấy ngày liền phát hiện được điểm này, đúng vậy, Đông Đường muốn một thứ, nói chính xác thì là người đứng sau tập đoàn Thanh Đằng muốn, cụ thể là thứ gì, thì chờ sau này có lẽ cậu sẽ biết, nhưng hiện tại, tuyệt đối không thể đế bất cứ ai chạm vào thứ đó, chỉ cần đảm bảo không có ai khác đảm nhận vị trí người đứng đầu nhà họ Thấm, thứ đó sẽ không xuất hiện, đúng rồi, cậu và con bé Thẩm Thu Thủy đó thế nào rồi?
Tề Thiên trợn mắt: “Lão Khương, ông là người nhiều chuyện như vậy sao?”
“Tôi chắc chắn phải tò mò chứ.” ông cụ Khương cười nói: “Cậu là đệ tử mà tôi đích thân truyền dạy, có một câu nói rất đúng, một ngày làm thầy cả đời làm cha, tôi chắc chắn phải quan tâm đến chuyện quan trọng cả đời của cậu chứ, con bé Thu Thủy khá tốt, đừng nhìn vẻ ngoài lạnh lùng như vậy, nhưng đó chỉ là sự ngụy trang của con bé thôi, cũng giống như nhóc con cậu đó, cả hai đều gặp phải một sổ chuyện, bây giờ sẽ không dề dàng thể hiện thiện ý với người khác, nhưng hãy nghe ông già này khuyên một câu, có đôi khi vấp ngã một lần cũng không đáng sợ, phải dũng cảm đổi mặt, cố gắng cởi bỏ khúc mắc và hòa hợp với người ta, điều này còn tốt hơn 10.000 lần so với cô bạn gái mà cậu tìm trước đây!”
Tề Thiên bĩu môi: “Người thì ở trong tù, nhưng cũng biết nhiều chuyện thật!”
“Tôi ở trong này chỉ là đế làm cho người nào đó yên tâm thôi.” ông cụ Khương vổ vổ vai Tề Thiên, “Được rồi, mấy ngày tới tôi sẽ đối chỗ, sau này có chuyện gì cậu tự xử lý là được, tôi đã dạy cho cậu tất cả những gì có thể dạy trong ba năm qua.”
ông cụ Khương nói xong, cười lớn xoay người rời đi.
Tề Thiên nhìn bóng lưng ông cụ Khương, thở dài, đối với chuyện giữa anh và Thấm Thu Thủy, Tề Thiên biết rất rõ, đúng như ông cụ Khương đã nói, anh có khúc mắc trong lòng không thể buông bỏ.
Mọi người trên thế giới đều giống nhau, sẽ nảy sinh thiện cảm với người đẹp.
Từ góc nhìn của một người đàn ông, Thấm Thu Thủy xinh đẹp, đoan trang khéo léo, dáng người hoàn mỹ, không có tì vết, rất khó đế người ta không có ấn tượng tốt với cô ấy.
Mà Tề Thiên và Thấm Thu Thủy lại có mối quan hệ đính hôn như vậy, mỗi ngày đều sống chung một nhà, kiểu tiếp xúc này chắc chắn sẽ khiến mối quan hệ giữa hai bên tiến triển vượt bậc.
Nhưng Tề Thiên lại cố tình tránh né một sổ tiếp xúc, sự việc của Vương Dung khiến Tề Thiên không muốn đặt mình vào mối quan hệ nam nữ ở giai đoạn này.
Sau khỉ rời khỏi nhà tù Thiên Ngân, Tề Thiên bắt taxi đến chỗ chị Hồng, vừa vào KTV liền phát hiện trong phòng có rất nhiều người, những cô gái chân dài xinh đẹp và đám bảo vệ đều có vẻ mặt nghiêm nghị.
Việc có nhiều người xuất hiện ở KTV vào sáng sớm như vậy là điều rất bất thường.
Chị Hồng lập tức đi lên ngay sau khi nhìn thấy Tề Thiên.
Tề Thiên liếc nhìn một cái, hỏi: “Đang chuấn bị xuất phát sao?”
“Đúng vậy.” Chị Hổng gật đầu: “Đưa người qua đó sắp xếp trước, làm rõ một ít thông tin rồi ra tay.”
Nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy nhiệt tình của chị Hồng, Tề Thiên hài lòng gật đầu, sau khi dặn dò một số việc với chị Hồng, Tề Thiên liền chạy đến tập đoàn Văn Tôn.
Công ty mới do cố Văn đăng ký đã được phê duyệt, bây giờ Tề Thiên cần đến đó để đưa ra một số quyết định.
Mười một giờ trưa.
Điện thoại di động đặt trên bàn của Thấm Thu Thủy reo lên.
Thẩm Thu Thủy liếc nhìn người gọi đến, suy nghĩ một chút rồi nhấc máy: “Đường sư huynh.”
Giọng nói của Đường Tử Tấn vang lên trong điện thoại: “Thu Thủy, lát nữa anh sẽ đến đón em nha?”
“ô, Thu Thủy bé nhỏ của anh, em thật sự làm sư huynh đau lòng quá.” Trong điện thoại Đường Tử Tấn phát ra một âm thanh có vẻ tủi thân, “Chẳng lẽ em đã quên cuộc hẹn của chúng ta rồi à, hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau tham dự triển lãm tranh của họa sĩ Figor.”
Lúc này Thẩm Thu Thủy mới nhớ tới chuyện này.
Giọng nói của Đường Tử Tấn lại vang lên: “Nghe nói sư muội vẩn luôn muốn mở ra con đường hợp tác với An thị, anh nghe nói hôm nay sếp Phương của Thương mại Bảo Đức thuộc An thị cũng sẽ xuất hiện tại triển lãm tranh, anh nghĩ đây là một cơ hội gặp mặt rất tốt.”
Thấm Thu Thủy vốn đang muốn tìm cớ đế từ chối, nghe vậy, trong mắt có vẻ suy tư, sau đó gật đầu: “Được, nhưng không làm phiền Đường sư huynh, tôi tự mình đi tới đó là được.”
“ô, nhân tiện.” Đường Tử Tấn nhắc nhở: “sếp Phương là một người hiếu tranh và yêu tranh, cho nên khi Thu Thủy đến, cổ gắng đừng đế những người không chuyên nghiệp ở bên cạnh, nếu không làm sếp Phương phản cảm, thì không có lợi ích gì đối với việc hợp tác cả.”
Ý tứ trong lời nói của Đường Tử Tấn tự nhiên là đang nói đến Tề Thiên.
Thẩm Thu Thủy không trực tiếp trả lời vấn đề này, sau khi khách khí vài câu, cô liền cúp điện thoại.
Thẩm Thu Thủy mở danh bạ ra, nhìn số điện thoại của Tề Thiên, nghĩ đi nghĩ lại vần không gọi, Thẩm Thu Thủy rất rõ ràng lý do ngày đó vì sao Tề Thiên lại nhận vé vào cửa, nếu hôm nay cô đi cùng Tề Thiên thì Đường Tử Tấn tất nhiên sẽ gây phiền toái cho Tề Thiên, lúc đó sẽ chỉ khiến Tề Thiên càng thêm xấu hổ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Thấm Thu Thủy gọi điện cho Kiều Lăng: “Kiều Lăng, chúng ta cùng đi xem triển lãm tranh đi.”
Trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Văn Tôn.
Tề Thiên ngồi ở ghế chủ tịch, nhìn báo cáo trước mặt.
Cố Văn đứng ở một bên, bản báo cáo này rất phức tạp, Cố Văn đã chuẩn bị quá nhiều thứ đế tạo đà cho công ty mới, cho dù Thẩm Thu Thủy có nhìn vào, cũng cần phải suy nghĩ và phân biệt kỹ càng, việc này phải cần đến một ngày.
Nhưng đối với Tề Thiên mà nói, đây cũng không phải là một việc khó khăn gì, Tề Thiên chỉ dùng hơn một giờ đã xem hết những báo cáo này, sau đó đóng báo cáo lại: “Bản báo cáo này không tệ, hẳn là có công ty liên lạc với chúng ta rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” cố Văn gật đầu, “Thương mại Bảo Đức của An thị cảm thấy rất có hứng thú, đã có người giao tiếp với chúng ta.”
Tề Thiên gật đầu nói: “Rất tốt, nhưng tạm thời không cần đế ý tới.”
Đang nói chuyện, điện thoại của Tề Thiên vang lên, là Kiều Lăng gọi.
“Tề Thiên, anh ở đâu?”
Tề Thiên trả lời: “ở tập đoàn Văn Tôn, có chuyện gì vậy?”
Âm thanh của Kiều Lăng ép xuống rất thấp: “Anh có thể tới triển lãm tranh không? Tòi cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, tôi và Thu Thủy đều ở đâv.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks