Long Vương xuất thế - Chương 72 Đến xem bức tranh này
Chương 72: Đến xem bức tranh này
LÚC này Tề Thiên mới chợt nhớ tới buổi triển lãm tranh, tấm vé Tề Thiên lấy được từ Đường Tử Tấn đã được đưa cho Thẩm Thu Thủy khi anh trở về nhà.
Tề Thiên rời khỏi tập đoàn Văn Tôn, gọi một cuộc điện thoại: “Tìm cho tôi một vé tham dự triển lãm tranh Figor, bây giờ tôi phải đến trung tâm triển lãm.”
Khi Tề Thiên đến trung tâm triển lãm, anh nhìn thấy một ông lão người nước ngoài mặc vest đứng ở lối vào trung tâm triển lãm, trên bức tường bên ngoài của trung tâm triển lãm còn có một tấm áp phích của ông lão người nước ngoài này, đây chính là họa sĩtranh sơn dầu hiện đại nối tiếng Figor.
Figor đưa mắt nhìn quanh, khi nhìn thấy bóng dáng của Tề Thiên, Figor vội vàng bước tới đón anh, dùng ngón trỏ tay phải gõ nhẹ vào giữa hai mày.
Tề Thiên kinh ngạc liếc nhìn Figor, lúc mới đến anh đã nhìn thấy tấm áp phích kia, biết thân phận của ông lão ngoại quốc này.
Tề Thiên bình tĩnh đi đến nơi không có người.
Figor nhanh chóng đi theo, đưa tay trái ra trước người thực hiện một nghi thức chuẩn mực.
“Figor xin chào đại nhân!”
Figor cứ vậy mà quỳ một chân xuống đất, đối mặt với Tề Thiên, sau khi chào hỏi, trong mắt Figor hiện lên một loại cuồng nhiệt.
Những cử chỉ trước đó và nghi thức đặc biệt vừa rồi dường như chỉ ra một điều cho Tề Thiên, Figor này cũng là người đến từ Long Vương Điện!
Điều này khiến Tề Thiên hơi kinh ngạc, nhưng anh vẩn nói: “Đứng dậy nói đi.”
Figor đứng dậy, cung kính nói: “Thưa đại nhân, tôi vừa nhận được thông báo ngài muốn tham gia triển lãm tranh, nên tôi đã đến đón ngài, bởi vì không biết vị trí chính xác của ngài, nên không có tiếp đón từ xa, xin đại nhân trách phạt.”
Những gì người khác nói về việc không có tiếp đón từ xa chỉ là lời nói khách sáo.
Nhưng lúc này Figor nói ra, thì không hề có ý khách sáo chút nào.
Tề Thiên xua tay: “Tôi cũng không biết có mặt ông trong điện.”
Figor khom lưng nói: “Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, không đáng để ngài phải quan tâm, gần đây Tây Bắc loạn lạc, cho nên tôi đã đi thu thập một ít tin tức hữu ích ở Tây Bắc.”
Tề Thiên nghe xong lập tức hiếu ra, lại một lần nữa cảm thán thế lực to lớn của Long Vương
Điện, lần này triển lãm tranh của họa sĩ Figor là một cuộc triển lãm lưu động ở vùng Tây Bắc với sự hỗ trợ của phía chính phủ, tuy nhiên, anh không ngờ rằng một cuộc triển lãm lưu động như vậy chỉ là Figor đang thu thập một số thông tin tình báo.
Tề Thiên nói: “Thân phận của tôi không thế bại lộ, ông đi làm việc của mình đi, chỉ cần cho tôi một tấm vé vào cửa là được.”
“Đã hiểu.” Figor cúi đầu: “Thưa ngài, ngài có cần gì thì cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong, Figor đưa cho Tề Thiên một tấm thẻ thân phận, rồi rời đi một mình.
Trong triển lãm tranh.
“Thu Thủy, Phương tổng là người yêu tranh, nhưng hôm nay ông ấy đến đây không phải vì tranh sơn dầu mà là vì một bức tranh Trung Quốc.”
Triển lãm tranh hôm nay không chỉ có tranh sơn dầu của Figor, mà còn có một sô’ bức tranh Trung Quốc do Figor sưu tầm, đều sẽ được trưng bày cùng nhau.
Phương tổng của Thương mại Bảo Đức tên là Phương Hải, đang cầm một bức tranh cuốn tròn, đứng trước một bức tường, cẩn thận quan sát bức tranh trước mặt.
Trên tường có một bức tranh ‘Thiên nữ đồ’, có xuất xứ từ thời nhà Đường do Ngô đại sư thực hiện.
Phương Hải ngoài bốn mươi tuối, hôm nay mặc trang phục chỉnh tề, chứng tỏ ông ấy rất coi trọng buổi triển lãm này, lúc này ông ấy đang cẩn thận quan sát bức tranh ‘Thiên nữ đồ’ này, cau mày.
Thẩm Thu Thủy và Đường Tử Tấn đứng ở một bên đi cùng ông ấy, còn Kiều Lăng đi cùng Thẩm Thu Thủy tới đây, lại đang ngó trái ngó phải.
Không giống như Thẩm Thu Thủy, từ nhỏ đã tiếp xúc với sự hun đúc của cầm kỳ thư họa, Kiều Lăng đã luyện võ từ khi còn nhỏ, cô ấy không hiếu về hội họa, không biết phải thưởng thức và đánh giá chất lượng từ góc độ nào.
Nhưng Kiều Lăng luôn có một cảm giác, tác động của những bức tranh nối tiếng này đối với cô ấy còn không mạnh mẽ bằng ngọn núi hùng vĩ mà Tề Thiên đã ngẫu nhiên vẽ vào ngày hôm đó tại trung tâm hoạt động.
Cho dù ngọn núi đó chỉ tồn tại trong tranh, cũng mang lại cho Kiều Lăng một cảm giác hùng vĩ.
Phương Hải đang xem bức tranh đột nhiên quay lại hỏi Thấm Thu Thủy và Đường Tử Tấn: “Sếp Thẩm, sếp Đường, hai người nghĩ thế nào về
bức tranh ‘Thiên nữ đô’ này?”
Thấm Thu Thủy vừa định nói, Đường Tử Tấn liền giành nói: “Bức tranh ‘Thiên nữ đồ’ này là do Ngô đại sư ở thời nhà Đường thực hiện, nét vẽ của Ngô sư rất đặc biệt, nhìn thoáng qua đã đế lại ấn tượng sâu sắc, nhìn những đường nét phác họa này, trong sự mạnh mẽ nhưng không mất đi vẻ đẹp mềm mại.”
Phương Hải lắc đầu: “Sếp Thấm, cô thấy thế nào?”
Thấm Thu Thủy cẩn thận quan sát rồi nói: “Tôi luôn cảm thấy màu mực này có gì đó không ổn.”
“Đúng vậy, màu mực có vấn đề.” Phương Hải gật đầu: “Hai người nhìn thử bức tranh của tôi xem.”
Phương Hải mở bức tranh cuộn tròn trong tay ra, khi bức tranh cuộn tròn mở ra, lại xuất hiện một bức tranh ‘Thiên nữ đồ’ khác!
Nó giống hệt như bức tranh trên tường!
Hai bức tranh ‘Thiên nữ đồ’Ị
Nếu lúc này người khác lấy ra một bức tranh ‘Thiên nữ đô’ khác, nhất định sẽ bị nói là giả!
Nhưng lúc này, chính Phương Hải đã lấy bức tranh này ra, ai trong nghề mà không biết Phương Hải là một người đam mê sưu tầm, người như vậy
không thể sưu tầm hàng giả được, cũng không muốn thấy hàng giả xuất hiện, thì làm sao ông ấy có thế lấy ra một bức tranh giả được!
Đường Tử Tấn giật mình, buột miệng nói: “Hai bức tranh ‘Thiên nữ đồ1!”
Mọi người đều biết, bức tranh ‘Thiên nữ đồ’ của Ngô đại sư thời nhà Đường chỉ có một bức, một trong hai bức tranh chắc chắn có một bức là đồ giả.
Nhưng chủ nhân của hai bức tranh này, một người là họa sĩ Figor, một họa sĩ nổi tiếng quốc tế, tuy chuyên về tranh sơn dầu nhưng những bức tranh Trung Quốc này đều được họa sĩ Figor sưu tầm, nên không thế nào là giả được.
Tuy nhiên, bức tranh mà Phương Hải sưu tầm được cũng không thế là giả!
Phương Hải nói với Thẩm Thu Thủy: “Sếp Thấm, gần đây tôi không có tâm trạng cân nhắc về việc hợp tác mà cô vừa nói với tôi, gần đây, sau khi nghe tin có bức tranh ‘Thiên nữ đồ’ trong triển lãm tranh của họa sĩ Figor, tôi vẫn luôn suy nghĩ về việc chứng thực, tôi cũng đã đi thăm hỏi nhiều nơi và gặp gỡ nhiều bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc, và đi đến kết luận rằng bức tranh trong tay tôi là hàng thật.”
Nói đến đây, Phương Hải chuyến chủ đề, lại nhìn bức tranh ‘Thiên nữ đô’ trên tường: “Nhưng
bức tranh này cũng đã được rất nhiều bậc thầy về hội họa truyền thống Trung Quốc xác nhận cũng là tác phấm thật, trên đời này không thế có hai bức tranh ‘Thiên nữ đồ’ đều là thật được, hai người đều là những người hiểu tranh, có thể nhìn ra gì không?”
Đường Tử Tấn im lặng không nói gì, anh ta cũng chỉ biết một chút, nhưng với kiến thức của anh ta thì việc biệt thật giả vẫn còn rất khó khăn, nói trắng ra là một bức tranh giả đã có thể làm khó Đường Tử Tấn, huống chi là hai bức tranh sưu tầm này!
Trong lòng Thấm Thu Thủy thở dài, hôm nay cô tới đây là muốn liên lạc với Phương Hải, thuận tiện nói về chuyện hợp tác, dù sao cơ hội nói chuyện trực tiếp với Phương Hải cũng không có nhiều, lần này Phương Hải đến Thiên Ngân là một cơ hội hiếm có, nhưng ai biết được, sự chú ý của Phương Hải hoàn toàn không đặt vào công việc, trong đầu ông ấy chỉ có hai bức tranh này.
Thẩm Thu Thủy biết lần hợp tác này nhất định không thể bàn bạc được, cô chỉ có thế chờ đợi cơ hội tiếp theo, về phần đánh giá hai bức tranh này, Thẩm Thu Thủy tự biết mình còn chưa có năng lực đó.
Thẩm Thu Thủy lắc đầu, đang định trả lời thì lại nghe thấy một giọng nói từ phía sau vang lên.
“Việc này rất đơn giản, hai bức tranh ‘Thiên
nữ đồ’ này đều là thật.”
Âm thanh đột ngột này khiến mấy người có mặt giật mình.
Thẩm Thu Thủy và Kiều Lăng nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.
Khi Đường Tử Tấn quay người lại, nhìn thấy người nói chuyện, suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười! Tên Tề Thiên này thật biết tạo thêm đất diễn cho chính mình! Tuy nhiên, lần này thực sự là vô cùng ngu ngốc!
Phương Hải cau mày, nhìn Tề Thiên, lạnh lùng nói: “Cậu là ai?”
Tề Thiên chủ động đưa tay ra: “Hôn phu của Thẩm Thu Thủy, Tề Thiên.”
Nhìn Tề Thiên đưa tay ra, Phương Hải hừ lạnh một tiếng, không đế ý tới: “Hội họa Trung Quốc là sự kế thừa của nghệ thuật và sự khéo léo, cậu có thế không hiểu, nhưng cũng đừng nói bậy!”
Phương Hải là một người yêu tranh, ông ấy đã thức trắng đêm vì không thế phân biệt được tính thật giả của hai bức tranh, điều đó cho thấy ông ấy rất tôn trọng hội họa Trung Quốc, lúc này ông ấy lại nghe thấy có người trắng trợn nói rằng cả hai bức tranh đều là thật!
Nếu không phải nghe người đàn ông này nói
mình là hôn phu của Thẩm Thu Thủy, Phương Hải
nhất đinh đã lên tiếnq mắna chửi!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks