Ma tôn bất diệt - Chương 24 Quan tài thuỷ tinh, Kim Giác tộc
Chương 24: Quan tài thuỷ tinh, Kim Giác tộc
“Bà lão kia có tu vi cao thâm, tối thiểu cũng cao hơn ta một cảnh giới. Còn nữ tử kia tuổi còn trẻ đã có tu vi Thiên Cơ cảnh sơ kỳ. Chắc họ không phải người của nước Nam Dương…” Phương Lăng nghĩthầm: “Họ tới đây nhất định cũng là vì tàng tích quặng cổ, phải đến đại điện trước họ một bước mới được.”
Hắn thi triển ra Thần Hành Bộ mà Hoa tặc sư phụ đã dạy.
Thần Hành Bộ là một thân pháp thần thông có một không hai trong thiên hạ.
Tu luyện thành công tầng đầu tiên sẽ có được tổc độ không gì sánh kịp.
Mà tu luyện tới tâng thứ hai còn có thế súc địa thành thốn (1), dịch chuyển trong nháy mắt.
(1) Súc địa thành thốn là một phép thuật thu đất lại, từ vài dặm thành một thốn, như vậy cất bước sẽ nhanh hơn rất nhiều, mỗi bước đi vài dặm.
Thần Hành Bộ không chỉ có hai tầng mà còn có tầng thứ ba, nhưng muốn đạt tới cảnh giới kia thì hắn còn kém xa.
Tu luyện tới tầng thứ ba thì tổc độ nhanh đến nghịch chuyển thời gian, làm thời gian đảo ngược.
Còn chuyện đảo ngược bao nhiêu thì phải xem tốc độ đạt tới mức gì.
Hắn từng tận mắt nhìn thấy hoa tặc sư phụ thi triến tầng thứ ba cực tốc, có thể giúp hắn ta trở lại thời gian trước nửa nén hương (Một nén nhang chừng năm phút).
Đừng nhìn chỉ là nửa nén hương, trong trận quyết đấu cao thủ đỉnh cao thì chỉ chút thời gian này đã có thế phân ra thắng bại.
Bóng dáng hắn chợt lóe lên, Phương Lăng đã tiến vào tàng tích quặng cố rồi xuất hiện trong một hầm mỏ rộng rãi.
“Trường năng lượng quả nhiên có chút lợi hại, giảm thiểu khoảng cách ta dịch chuyển xuống không ít.”
Sau khi tiến vào quặng mỏ, trọng lực lập tức ập tới.
Nếu người không có đủ thực lực mà cố tiến vào sẽ trực tiếp bị trọng lực đè bẹp.
Điểm cuối tất cả hầm mỏ đều dẫn đến điện đường thần bí kia nên Phương Lăng cứ bước nhanh dọc theo con đường này.
Qua chừng một khắc, hắn đã tới phần cuối hầm mỏ.
Trước mất là một cánh cổng cổ xưa làm bằng Thanh Đồng, trên cửa loang lổ rỉ sét, tràn đầy dấu vết của năm tháng.
Trước cánh cổng Thanh Đồng này còn trưng bày bốn tượng đá.
Những tượng đá này đều điêu khắc yêu ma mà không phải Nhân tộc.
Ngoài ra là thi hài khắp mặt đất, những hài cốt này nhiều năm không thay đổi, có thể thấy được khi còn sống họ nhất định cũng là cao thủ.
Hắn trực tiếp đi về phía trước, quả nhiên có con rối cản đường như Bạch Tinh Du đã nói!
Bổn tượng đá yêu ma này chính là những con rối.
Bình thường chúng tồn tại ở trạng thái tượng đá, một khi có sinh linh tới gần sẽ lập tức sống lại.
Bổn tượng đá không cùng kích hoạt mà chỉ có một tượng đá hình chó hiển hóa.
Phương Lăng nhìn hình thái này thì lập tức nhận ra thân phận của nó.
Đây là một con Lam Vĩ Thương Lang có được huyết mạch đại yêu.
Lam Vĩ Thương Lang há to cái miệng đầy răng nanh ra, lập tức nhào đến cắn Phương Lăng.
Phương Lăng giơ tay lên, đơn giản đấm một quyền tới.
Phịch một tiếng, Lam Vĩ Thương Lang lập tức bị đánh tan nát.
Năm đó chính là con Lam Vĩ Thương Lang này cắn cụt một tay của Bạch Tinh Du, nhưng đối với Phương Lăng thì nó quá yếu.
Lam Vĩ Thương Lang bị đánh tan xong thì ba tượng đá còn lại cùng bị kích hoạt.
Chúng có hình dạng lần lượt là Tứ Xà, Quỷ Chương và Lôi Sư.
Trong đó Lôi Sư thuộc về huyết mạch vương tộc trong Yêu tộc, có được thiên phú lôi điện hung hãn.
Khí tức của ba con rối này cũng mạnh hơn Lam Vĩ Thương Lang vừa rồi.
Lam Vĩ Thương Lang chỉ mới đến cảnh giới Thiên Cơ cảnh trung kỳ.
Mà Tứ Xà là cảnh giới Thiên Quyền cảnh sơ kỳ, tương đương với Phương Lăng.
Quỷ Chương càng mạnh, tu vi đã đạt tới Thiên Quyền cảnh hậu kỳ.
Mà Lôi Sư này càng khủng bố, nó đã là cảnh giới Ngọc Hành sơ kỳ.
Ba con cùng lúc phát động công kích về hướng Phương Lăng.
Tứ Xà mở cái miệng lớn phun ra khí độc màu tím.
Sau lưng Quỷ Chương hiện ra một thú hồn khủng bố, thú hồn mở to miệng táp vào Phương Lăng.
Lôi Sư càng nóng nảy, trên thân lấp lóe lôi đình bắn ra từng tia chớp.
Mặt Phương Lăng trầm xuống, không dám khinh thường.
Phanh phanh phanh, trái tim vốn bình thản bắt đ’âu đập mạnh liên hồi, khí huyết trong cơ thể hắn cuồn cuộn, nhiệt huyết sôi sục.
Hắn vung một quyền ra, quyền này giống như chín ngày sấm dậy kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Đồng thời quyền phong cũng hóa thành ngân hà chập chờn đong đưa, phiêu diêu bay thẳng qua.
Công kích của ba con thú lập tức bị quyền kình này bao trùm.
Sức mạnh tiến công lên người chúng gây nên rung động mạnh, khiến bản thể của chúng đều tan vỡ!
Đây là Tinh Hà Vô Lượng Quyền mà hắn khổ luyện từ nhỏ, là quyền thuật đỉnh cao trên thế gian.
Đây chỉ là tầng thứ hai của Tinh Hà Vô Lượng Quyền, nếu có thế tu luyện tới tầng thứ năm còn có thể cách xa thiên lộ mà đánh nát ngôi sao trên trời.
Đánh tan những vật cản đường kia xong, hắn đang muốn đi lên phía trước thì đột nhiên, bốn tượng đá thủ hộ đã sụp đổ lại phục hồi như cũ.
Tượng đá tan nát được đúc lại chỉ trong khoảnh khắc, không còn lại chút vết rách nào cả.
“Ta đánh tan được một lần thì có thể đánh tan lần thứ hai, các ngươi có thế cản ta sao?” Phương Lăng hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng những tượng đá đã phục hồi kia lại không ngăn cản mà nhưthật sựtrởthành bài trí.
Phương Lăng cảm thấy bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đi thẳng tới trước cửa.
Hắn dùng sức đấy cánh cửa Thanh Đồng từ từ mở ra.
Đằng sau cánh cửa này là một đại điện to lớn và sáng tỏ.
Bốn phía đại điện có đặt đầy chén xanh, trên chén xanh có đốt nến.
Những ánh nến này không biết được chế tạo từ vật liệu gì mà trải qua vô số năm tháng vẫn còn cháy được.
ở trung tâm đại điện có một cái quan tài thuỷtinh.
Trừ thứ này ra thì trong điện phủ to lớn không còn thứ gì khác nữa.
Phương Lăng đi về hướng quan tài thuỷ tinh, chuấn bị mở ra xem.
Nhưng vào lúc này, một cảnh tượng quỷ dị đột nhiên xảy ra!
Quan tài thuỷ tinh bỗng dựng đứng lên, phịch một tiếng, vách quan tài đập mạnh xuống mặt đất.
Cùng lúc đó, cánh cửa cổ xưa Thanh Đồng cũng chậm rãi khép lại ngăn chặn lối ra.
Trong thủy tinh quan có một người đang nằm, người này từ từ mở mắt rồi nhìn chằm chằm vào Phương Lăng.
“Có thế đánh tan bốn con rối bản tọa đặt ở cửa, ngươi cũng có mấy phần bản lĩnh.”
Người này có tướng mạo khá đặc biệt, trên trán mọc ra một cái sừng màu vàng. Ngoài ra con mắt cũng không giống với Nhân tộc bình thường mà hơi hiện ra ánh vàng.
“Cũng đã đến năm tháng đại tranh mà Tư Tế đã tính ra… Lần này thức tỉnh, ta không cần phải ngủ say ở đây nữa rồi.” Quái nhân lẩm bấm nói một mình.
“Ngươi là Kim Giác tộc!” Phương Lăng cấn thận xem xét ngoại hình của gã rồi ngạc nhiên nói.
Kiếm Ma sư phụ thường xuyên kế cho Phương Lăng nghe chuyện ông khiêu chiến cường giả các tộc, trong đó đã từng nhắc đến Kim Giác tộc.
Bởi vì sức sống của bộ tộc này đặc biệt ương ngạnh nên Kiếm Ma có ấn tượng rất sâu.
Nhưng ông nói năm vạn năm trước bộ tộc này đã bị diệt sạch, vậy người trước mắt…
“A? Trong nước Đại sở này cũng có người nhận ra được lai lịch của ta sao.” Thanh niên Kim Giác tộc hơi kinh ngạc mà nói
“Nước Đại Sở? Xem ra ít nhất ngươi đã ngủ say hơn hai vạn năm ở chỗ này.” Phương Lăng lầu bầu nói.
Tiền thân của nước Nam Dương chính là Đại Sở, mà Nam Dương chỉ mới kiến quốc hơn hai vạn năm mà thôi, trước đây nước Đại sở đã kéo dài đến khoảng năm vạn năm.
“Ta không biết mình đã ngủ say ở đây bao lâu, có lẽ không chỉ hai vạn năm…” Thanh niên Kim Giác tộc thản nhiên nói: “Mặc dù nhìn ngươi rất ngon miệng, nhưng ta cũng không tính giết ngươi. Lần này sau khi thức tỉnh ta sẽ bước vào thế gian lần nữa nên cần mời chào một vài thủ hạ. Trở thành nô bộc của ta đỉ, ta sẽ ban thưởng vinh quang vô thượng cho ngươi!”
“Không có hứng thú.” Phương Lăng thất vọng lắc đầu rồi quay người rời đi: “Vốn tưởng rằng đại điện này là di chỉ Thượng cố, không ngờ chỉ mới xây có mấy vạn năm mà thôi…”
Thanh niên Kim Giác tộc thấy hắn không coi ai ra gì mà rời đi thì trong mắt lập tức bắn ra sát ý.
“Cho ngươi cơ hội mà ngươi không quý trọng, vậy thì trở thành thức ăn để ta khôi phục thưc lưc đi!” Gã lanh lùnq nói
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks