Ma tôn bất diệt - Chương 25 Quyết đấu, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu
Chương 25: Quyết đấu, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu
Thanh niên Kim Giác tộc chậm rãi giơ tay lên, trong tay ngưng tụ ra một thanh trường thương màu vàng.
Vèo một tiếng, gã ném kim thương ra bay thẳng về hướng Phương Lăng.
Phương Lăng bỗng quay người rồi nghênh đón bằng một quyền.
Kim thương bị thiết quyền của hắn đánh tan, nhưng hắn cũng phải lùi lại hai bước.
Thanh niên Kim Giác tộc thấy thế thì hơi kinh ngạc.
“Rõ ràng chỉ là một Nhân tộc, nhưng tại sao nhục thân của ngươi lại mạnh được như vậy?” Mặc dù gã không nhìn ra cảnh giới của Phương Lăng, nhưng có thể nhận ra sổ tuổi đại khái của hắn, vì thế mới sợ hãi thán phục điểm này.
Phải biết rằng trong bách tộc chỉ có Nhân tộc có nhục thân yếu nhất.
Nhưng người trẻ tuổi trước mắt lại có nhục thân tương tự như Chí Tôn huyết mạch đế vương, thậm chí còn mạnh hơn.
Sở dĩ người khác không phát hiện cảnh giới thật sự của Phương Lăng là vì hắn tu luyện Thiên Ấn Công.
Thiên Ẩn Công là do Hoa tặc sư phụ truyền thụ cho hắn, hiệu quả duy nhất chính là ấn giấu cảnh giới.
Thanh niên Kim Giác tộc không cảm giác được cảnh giới của Phương Lăng, nhưng Phương Lăng lại có thể phán đoán ra tu vi của gã.
Thanh niên Kim Giác tộc này có cảnh giới không thấp, là Ngọc Hành cảnh trung kỳ, cao hơn hắn tận một cảnh giới lớn và một tầng nhỏ.
“Ta tên là Kim Bất Hoán, từ trước tới giờ không giết hạng người vô danh, ngươi tên họ là gì?” Kim Bất Hoán nói.
“Phương Lăng!” Hắn thản nhiên nói, đồng thời trong tay cũng ngưng tụ ra Huyết Kiếm bản mệnh.
Kiếm Hồn Đồng Uyên kết hợp với Huyết Kiếm bản mệnh vừa hiện thân đã làm Kim Bất Hoán có cảm giác bị đâm đau.
“Không ngờ vừa thức tỉnh đã gặp được một trận đánh ác liệt.” Gã cười cười: “Cũng được, vừa vặn hoạt động gân cốt một chút. Ngươi đã từng nghe nói đến đại thần thông của Kim Giác tộc bọn ta chưa?”
Gã khép hai tay lại, một khí tức mãnh liệt lấy gã làm trung tâm mà cuộn trào lên.
Cùng lúc đó, làn da trên người gã cũng đổi thành màu vàng, nhìn sơ qua giống như một người được đúc từ vàng.
“Thân thế bách chiến, vĩnh hằng bất diệt.”
“Vô Địch Kim Thân của Kim Giác tộc!”
Gã vung hai tay phát ra tiếng va chạm kim loại nặng nề.
Sau đó Kim Bất Hoán lao mạnh về hướng Phương Lăng, bộ pháp nặng trĩu đạp nát cả gạch Huyền Tinh trong đại điện.
Phương Lăng vung kiếm, ánh kiếm chém lên người Kim Bất Hoán lại không tạo thành tổn thương gì cho gã.
Mà trong lúc hắn huy kiếm thì Kim Bất Hoán đã đến gần người, muốn vật lộn với hắn.
“Chết đi!” Trong mắt Kim Bất Hoán lộ ra vẻ điên cuồng, giáng mạnh một quyền vào đầu Phương Lăng.
Nhưng trong giây lát mà Phương Lăng lại biến mất tăm hơi, làm gã vồ hụt.
Gã lập tức thay đối phương hướng rồi nhào về hướng Phương Lăng vừa xuất hiện.
Nhưng liên tục tung ra mấy bộ thế công vẫn không có hiệu quả.
Tuy gã rất mạnh, nhưng lại không sờ được vào góc áo của Phương Lăng.
cảm giác thiết quyền đánh vào bông này làm Kim Bất Hoán cảm thấy rất nghẹn khuất.
“Ngươi có gan thì đừng trốn, chính diện giao phong với ta này!” Gã giận dữ hét.
“Như ngươi mong muốn!” Phương Lăng nói khẽ, sát khí trên người tăng vọt.
Huyết Kiếm trầm tĩnh đột nhiên trở nên điên cuồng, như một con mãnh thú đói khát thoát khỏi lồng giam.
“Trảm Long!” Hắn thả người vọt lên, bổ một kiếm về hướng Kim Bất Hoán.
Đại điện không chịu nổi kiếm khí kinh khủng này mà lập tức bị kiếm khí xuyên thủng.
Kiếm khí tung hoành bát phương, càn quét tất cả mọi thứ!
Trong hầm mỏ, bà lão và nữ tử áo trắng kia đang từ từ thăm dò.
Nhưng đột nhiên, bà lão như nhận ra cái gì nên biến sắc. Bà lập tức giơ tay lên ngưng tụ ra một vòng bảo hộ màu lam đế bảo vệ hai người trong đó.
Ầm ‘âm, hầm mỏ bắt đầu sụp đố, đồng thời một luồng kiếm khí đã gào thét càn quét ra từ sâu bên trong hầm mỏ.
“Kiếm khí thật mạnh, chỉ dư chấn thôi đã có uy lực như thê’.” Bà lão trầm giọng mà nói.
Nữ tử áo trắng lộ ra vẻ mặt may mắn: “Cũng may bà bà phản ứng nhanh, không thì ta cũng gặp nạn rồi…”
“Mà xảy ra chuyện gì vậy? Là ai đang đấu pháp? Có phải là tên vừa rồi không?”
“Không thể xác định, nhưng hiện tại chúng ta nên rời khỏi nơi này trước thì tốt hơn.” Bà lão nói: “Tiếu thư, tu vi của lão thân có hạn, chưa chắc là đối thủ của người đấu pháp nên không thể mạo hiểm.”
“Nếu thật là tên kia thì có lẽ hẳn là truyền nhân của thế gia Kiếm Đạo.” Nữ tử áo trắng lầu bầu nói.
“Tạm thời đừng quan tâm nhiều như vậy, rút lui quan trọng hơn!” Bà lão mặc kệ nàng có đồng ý hay không đã lập tức lôi kéo nàng rời khỏi tàng tích quặng cổ.
Mà giờ khắc này, ở nơi bùng nổ cuộc chiến.
Phương Lăng dùng tay phải cầm kiếm lơ lửng giữa khồng trung, yên lặng nhìn phế tích đại điện sụp đố.
Phế tích bay cát bụi khắp nơi, làm người ta không thấy rõ bên trong là tình huống gì.
Nửa ngày sau, Kim Bất Hoán bò lên từ trong phế tích.
Lúc này gã cực kỳ chật vật, Vô Địch Kim Thân bị phá, trên thân dính đầy bụi đất.
Trước ngực có một vết thương thấy xương, đây là một kiếm Phương Lăng vừa chém ra!
Kim Bất Hoán ngẩng đầu nhìn về phía Phương Lăng và nói: “Kiếm này rất mạnh, nhưng cũng may tu vi của ngươi không cao, không thì đã có thế giết chết ta rồi.”
“Ta ngủ say mấy vạn năm, chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra biến số gì làm hậu nhân trở nên mạnh như vậy?”
Phương Lăng không thèm trả lời mà giơ tay lên chuẩn bị tung thêm một kiếm.
Kim Bất Hoán biến sắc, không nghĩ tới Phương Lăng có thể liên tục thi triển kiếm chiêu như vừa rồi.
Gã không muốn chịu thêm một kiếm nữa nên vội vàng tung ra thuật pháp bản mệnh.
Chỉ thấy vết thương trước ngực gã toả ra ánh sáng vàng kim, vết chém nhìn thấy xương được khôi phục trong tích tắc, không để lại cả sẹo.
“Đây chính là thuật tái sinh của Kim Giác tộc mà Kiếm sư phụ nói tới sao? Quả nhiên lợi hại…” Phương Lăng khẽ gật đầu, biểu thị tán thành đối với thực lực của Kim Bất Hoán.
Nhưng cũng chỉ thế thôi, hắn đã quyết định phải biến Kim Bất Hoán thành chất dinh dưỡng của mình.
Cổ tay hắn chuyển động rồi chém ra một kiếm lần nữa.
Kiếm này là thức thứ hai trong ba thức của Kiếm Ma— vấn Thiên!
Thức này còn khủng bố hơn Trảm Long, không gì không thể phá vỡ.
Kim Bất Hoán có thế cảm nhận được sự thay đổi của kiếm khí nên lập tức kinh hãi.
Gã đã hối hận vì ra tay với Phương Lăng này.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, gã chỉ có thế liều mạng một lần.
“Không nghĩtới trận chiến đầu tiên sau khi tỉnh dậy lại phải tung ra át chủ bài…”
“Phương Lăng, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, ngươi là một cường giả làm ta kính nể!”
Gã lay động tâm niệm, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường mâu màu vàng.
Trường mâu này sáng chói loá mắt, cực kỳ sắc bén, toả ra khí tức hủy thiên diệt địa.
“Kim Bất Hoán này chính là thiên kiêu cuối cùng của Kim Giác tộc. Đây là linh bảo bạn sinh
của ta, Huyễn Kim Phá Thiên Máu!”
“Năm đó mâu này đã đâm giết vô số thiên kiêu thánh nữ của tộc khác, hôm nay dùng bảo vật này tiễn ngươi một đoạn đường!”
Trên trán Kim Bất Hoán cuộm lên gân vàng, khí thế trên người vọt lên tới đỉnh cao.
Gã gầm lên một tiếng, dùng toàn bộ sức mạnh để ném mâu này ra.
Một kiếm Vấn Thiên có uy thế khủng bố của Phương Lăng lập tức bị nó áp đảo.
Xúy một tiếng, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu đâm thủng thân thế Phương Lăng.
Kim Bất Hoán thấy vậy thì ám thầm thở phào một hơi: “Cuối cùng cũng…”
Nhưng sau một khắc, sắc mặt gã lập tức thay đối như nhìn thấy quỷ.
Bởi vì gã nhìn thấy Phương Lăng đang cười, thấy hắn dùng hai tay rút Huyễn Kim Phá Thiên Mâu ra khỏi thân thế mình.
“Không có khả năng! Ngươi chỉ là Nhân tộc, bị thần mâu của ta đâm thủng mà tại sao không chết?!” Kim Bất Hoán điên cuồng gào lên.
Phương Lăng cúi đầu nhìn vào ngực mình, nơi đó bị Huyễn Kim Phá Thiên Mâu đâm ra một lỗ thủng lớn.
Nhưng giờ phút này, máu thịt đang tái tạo lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, không bao lâu sau lổ máu này đã lành lại.
“Không nghĩ tới ngươi còn có át chủ bài này. Binh khí này không tệ, đáng tiếc hiện tại nó là của ta!”
Phương Lăng đanh mặt lại, dùng bí pháp cướp đoạt do Bàn sư phụ dạy hắn đế cưỡng ép luyện hóa linh bảo bạn sinh của Kim Bất Hoán.
Kim Bất Hoán cảm nhận được liên hệ giữa mình và Huyễn Kim Phá Thiên Mâu bị cưỡng ép chặt đứt thì lập tức sụp đổ.
“Không, ngươi không có khả năng làm như vậy, trả bảo bối lại cho ta!” Gã gào to.
“Như ngươi mong muốn!” Phương Lăng nắm chặt trường mâu mà liếc nhìn Kim Bất Hoán.
Xoạt một tiếng, Huyễn Kim Phá Thiên Mâu bắn vút ra rồi đâm về hướng gã.
Kim Bất Hoán tức giận đến mức ọc một tiếng nôn ra máu.
Trong mắt gã tràn đầy không cam lòng, nhưng cũng biết nếu mình không đi thì hôm nay phải nạp mạng ở chỗ này.
“Thiên Giải đại pháp!” Vào thời khắc trường mâu sắp xuyên thủng thân thể thì cả người gã đã hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.
Phương Lăng nhìn chỗ Kim Bất Hoán biến mất mà hơi nhíu mày lại.
“Đáng tiếc, khí huyết và nhục thân mạnh như vậy lại để hắn trốn thoát. Nhưng tốt xấu gì cũng có thu hoạch…” Hắn nhìn về phía thanh Huyễn Kim Phá Thiên Mâu toả ra khí tức hủy diệt kia mà hài lònq khẽ qât đầu.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks