Ma Tôn - Chương 281
Trầm mặc một hồi, Lăng Kiệt bất đâc đĩ mở miệng nói. Với tư cách là tông chủ của Khí Nguyên Tông, ông ta phải nghĩ đến tương lai lâu dài của tông môn. Khi Thiên Quân Môn ra quân, ông ta thực sự sợ rằng mục tiêu của đối phương chính là Khí Nguyên Tông.
Lúc này, sắc mặt khó coi nhất còn có ba bố con Bồng Thiên. Trong lòng bọn họ tràn đầy sợ hãi, nếu Thiên Quân Môn quả thật xông vào, thì ba người bọn họ nhẩt định sẽ là mục tiêu đầu tiên.
Ba cha con nhìn nhau không nói nên lời. Bởi vì họ biết rõ rằng nếu họ nói ra sự thật vào lúc này, Khí Nguyên Tông nhất định sẽ vạch ra ranh giới rõ ràng với họ ngay lập tức.
Khi đó, không có chồ nương thân, chỉ có thế để cho Thiên Quân Môn mặc sức nhào nặn.
“Báo! Tông chủ, Thiên Quân Môn đã đi thẳng đến phủ thành chủ rồi ạ”, đúng lúc này, một đệ tử xông vào cửa, lớn tiếng báo cáo với Lăng Kiệt.
‘Thật may mắn”, Lăng Kiệt thở phào nhẹ nhõm, cảm thẩy cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được đặt xuống.
Nhưng ông ta vẫn đầy cảm giác khủng hoảng. Hôm nay, Thiên Quản Môn ra tay với phủ thành chủ,
không biết lúc nào họ sẽ ra tay với bên õng ta.
Bây giờ õng ta chỉ có thể hy vọng phủ thành chủ mạnh mẽ một chút, có thể tiêu hao sức mạnh của Thiên Quân Môn đến mức lớn nhất.
Ngầm lại ý nghĩ của mình cũng có chút buồn cười, trước đây, ông ta ước rằng phủ thành chủ càng yếu càng tốt. Nhưng giờ đây, suy nghĩ của ông ta đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu phủ thành chủ dê dàng bị phá hủy, thì Khí Nguyên Tông của ông ta không còn bao lâu nữa sẽ bị diệt vong.
Hai cha con nhà Bồng Thiên bên dưới thở phào nhẹ nhõm. Mục tiêu của Thiên Quản Môn là phủ thành chủ, đó là niềm an ủi đối với họ.
Nhưng ngay cả như vậy, vẫn có một cái gai cắm trong tim họ, khiến họ không thể thực sự yên tâm.
“Mọi người, hẳn các ngươi cũng có thể cảm nhận được sự khủng hoảng của Khí Nguyên Tông ta, phải không?”, sau khi cân nhắc một lúc, Lăng Kiệt nhìn mọi người bên dưới và nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Khí Nguyên Tông ta sẽ bât đầu di chuyến. Vì Thiên Quân Môn không có ý định ra tay với chúng ta, nến chúng ta sẽ đưa hết nền tảng ra ngoài1’.
“Vâng!”, hơn chục tu giả cảnh giới Tử Phủ cung
kính nói.
Khí Nguyên Tông sẽ di chuyển, đó là tin tốt nhất đối với cha con nhà họ Bồng. Trong cảnh giới Tử Phủ, trong đám giọng nói hô vang, giọng của cha con nahf họ cũng hứng khởi nhất.
Thiên Quân Môn trùng trùng điệp điệp, đằng đằng sát khí tiến đến trước cổng phủ thành chủ La thị. Khi đến gần, mọi người dừng lại khi thấy sương mù trước mặt.
Trên bầu trời, vẻ mặt Hướng Ninh Phong và Tề Đằng ngưng trọng. Nhìn thoáng qua, họ đã thấy rằng đảy là một sát trận. Nếu xông vào, e rằng Thiên Quân Môn sẽ thương vong nặng nề.
“Lục Thành, ngươi mang theo mười người đi vào đi”, ánh mắt nhìn về phía một đệ tử cảnh giới Tử Phủ nguyên anh, Hướng Ninh Phong ra lệnh.
“Vảng, môn chủ!”, thanh niẽn áo đen gật đầu, sau đó trực tiếp lựa chọn mười đệ tử cảnh giới Tiên Thiên viên mãn rồi đi về phía cửa.
“Ùng!”, sau khi bước vào, bóng dáng của mọi người trong phút chốc biến mất.
Sau đó từng luồng khí tức bao quanh lấy cơ thế họ, khiến họ không thế nhìn thấy đối phương. Sát khí vô hình, Lục Thành cảm thấy tim mình như thắt lại.
“A!”, bên phải có tiếng hét, sau đó tứ phía vang lên tiếng hét: *’A! Không! Sư huynh, cứu ta”.
Tiếng cầu cứu vô cùng chói tai, trên mặt Lục Thành tràn đầy lo lắng, năng lượng trong cơ thế đột nhiên phóng ra bốn phía, linh hồn cũng phóng ra ngoài.
Không giải phóng linh hồn còn ổn, chứ khi năng lượng linh hồn được giải phóng và cảm nhận được xung quanh, hắn liền thấy được những tia sáng trắng xuất hiện. Những tia sáng trắng này tràn đầy nhuệ khí, trực tiếp cắt đứt linh hồn của hắn.
“ô Ô!M, sau đó một đầu lâu đen khác xuất hiện, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh, điên cuồng nuốt lấy linh hồn năng lượng của hắn.
“A!”, Lục Thành gào thét, giọng đầy thống khổ. Nhưng dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể lấy lại được linh hồn của mình.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks