Nhận chỉ ban hôn - Chương 7
Ai mà biết được, một lần thiện ý vô tâm, lại có thể đổi lấy một cơ duyên thế này.
12
Vào tháng thứ ba sau khi chúng ta thành thân, cuối cùng công công và bà bà cũng hồi phủ.
Bà bà Tạ Đường là người có tính cách sảng khoái.
Bà ôm chầm lấy ta và Tần Dao, liên tục nói:
“Làm các con tủi thân rồi.”
Ta và Tần Dao nhìn nhau mỉm cười, làm sao lại thấy tủi thân được chứ?
Không có ngày tháng nào tốt đẹp hơn hiện tại nữa rồi.
Công công là người nho nhã, cũng mỉm cười nhìn chúng ta.
Hôm sau, công công vào cung.
Không lâu sau, một vị thái y lớn tuổi được mời đến phủ.
Công công và bà bà đã tìm được không ít dược liệu quý giá, nhưng vẫn không thể thay thế xích liên quả.
Có lẽ nét mặt thất vọng của ta quá rõ ràng, bà bà liền cười an ủi:
“Không sao, sau này nhất định sẽ tìm được.”
Ta thu lại cảm xúc, khẽ gật đầu.
Thái y sau khi chẩn trị xong, chuẩn bị cáo từ.
Thấy thái y mồ hôi nhễ nhại, ta liền dâng một chén trà.
Thái y nhận lấy chén trà, bỗng khựng lại.
Ông ta khịt mũi, ánh mắt rơi vào chuỗi hạt màu đen trên cổ tay ta, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi:
“Nương tử, chuỗi hạt này, ngươi lấy từ đâu vậy?!”
Ai mà ngờ được, một chuỗi hạt tưởng chừng không đáng chú ý, lại chính là xích liên quả đến từ Nam Cương.
Nghe ta kể xong lai lịch của chuỗi hạt, mọi người đều im lặng hồi lâu.
“Cũng nhờ nương tử tâm địa thiện lương, mới có được kỳ ngộ như vậy.”
Lão thái y vuốt râu, không ngừng cảm thán.
Bà bà cười rạng rỡ, ôm chặt lấy ta vào lòng, gọi ta là phúc tinh của bà.
Ta cong mắt cười, ngẩng đầu tìm Nhị Lang.
Chàng nhìn ta, trong ánh mắt toàn là sự dịu dàng và ý cười.
Ngày lão thái y tuyên bố bệnh của Nhị Lang đã khỏi hẳn, bà bà vui mừng đến rơi lệ.
Công công cũng không kìm được mà đỏ hoe đôi mắt.
Ta suýt nữa cũng bật khóc.
Nhị Lang lén dùng ngón tay ngoắc lấy tay ta.
Ngay trước mặt mọi người, ta xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, cả nước mắt cũng vội vàng nuốt ngược vào trong.
13
Công công và bà bà lại chuẩn bị xuất môn du hành.
Tuy bệnh của Nhị Lang đã khỏi, nhưng không thể công bố ra ngoài.
Hóa ra, mấy năm nay công công không chỉ thực sự tìm thuốc cho Nhị Lang, mà còn âm thầm phụng mật chỉ của thánh thượng.
Ông lấy danh nghĩa tìm thuốc, chu du khắp nơi, thực chất là khảo sát dân tình, trở thành đôi tai và đôi mắt của Thánh thượng nơi nhân gian.
Trước khi rời đi, công công gọi Đại Lang và Nhị Lang vào thư phòng.
Không biết ông đã nói gì, chỉ thấy Đại Lang vốn luôn nghiêm nghị mà nay vành tai đỏ bừng như máu, mặt mày lúng túng, ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu.
Tần Dao thấy vậy, không ngừng trầm trồ, ánh mắt chằm chằm nhìn Đại Lang, khiến mặt hắn càng đỏ bừng.
Ta nhìn qua Nhị Lang.
Chàng vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên như thường, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ngày tháng dường như êm đềm.
Cho đến một hôm, Tần Dao giận dữ đến tìm ta, mặt đầy vẻ bất mãn.
“Thế này thì sống làm sao được!”
“Một người lớn như vậy, rõ ràng thấy được, chạm vào được, mà lại không ăn được!”
Nàng nhìn ta, sau đó thấp giọng ghé sát tai ta thì thầm vài câu.
Ta đỏ mặt, liên tục lắc đầu.
Tần Dao đột nhiên vỗ mạnh lên bàn, tức đến mức lảm nhảm:
“Hai huynh đệ này là lừa cưới! Làm nam nhân không làm, lại đi làm hòa thượng!”
“Nếu vậy, không bằng ta ch*ết quách cho xong!”
Nàng quay đầu hỏi ta:
“Còn ngươi, ngươi nghĩ sao!”
Ta vừa ăn bánh quế hoa, vừa ngẩn ngơ đáp:
“À… ta… sao cũng được…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy sau lưng một tiếng ho khẽ.
Không biết Đại Lang và Nhị Lang đã đứng đó từ lúc nào.
Thành thân hơn một năm mà vẫn chưa viên phòng, thật sự là rất kỳ quặc.
Ta nuốt vội miếng bánh trong miệng, ánh mắt đầy nghi ngờ dừng lại trên người Nhị Lang.
Mặt Nhị Lang tối sầm lại.
Đại Lang không nói một lời, mặc kệ Tần Dao giãy dụa thế nào, một mạch vác nàng lên vai rồi bỏ đi.
Nhị Lang cũng kéo ta vào phòng.
Sau này, chúng ta mới biết.
Ngay từ khi chúng ta thành thân, công công và bà bà đã gửi thư từ xa đến.
Trong thư, họ nghiêm khắc yêu cầu hai vị lang quân, chỉ được viên phòng sau khi chúng ta tròn mười tám tuổi.
Hơn nữa, phải chờ đến sau hai mươi tuổi mới được phép có thai.
Theo lời họ, nữ nhân sinh con muộn thì tốt cho cả mẹ lẫn con.
Chuyện này trước giờ chúng ta chưa từng nghe qua, nhưng công công và bà bà là người từng trải, hiểu biết rộng rãi, hẳn sẽ không sai.
Về sau, Tần Dao mang thai khi tròn hai mươi.
Còn ta, mãi đến hai mươi hai tuổi mới có tin vui.
Lần gặp lại Đào Trân Nhi là tại tiệc đầy tháng của con gái ta.
Mấy năm trôi qua, nét ngạo mạn trên mặt nàng ta đã giảm đi, thay vào đó là sự điềm đạm hơn.
Nàng ta cung kính đi theo sau đại nương tử của Hầu phủ.
Nhìn thấy ta, nàng ta còn chủ động hành lễ.
Cuối cùng, nàng ta vẫn như nguyện bước vào Hầu phủ, nhưng lại trở thành thiếp thất của Thế tử.
Còn Thế tử, cưới quận chúa Bình Nam Vương làm chính thê.
Nhìn ta, nàng ta cúi đầu hành lễ một lần nữa.
Ta chỉ nhàn nhạt cười đáp lại.
Thời gian thấm thoát trôi qua, những chuyện cũ ở Đào gia như thể đã xảy ra từ kiếp trước.
Đúng lúc đó, con gái trong tay nhũ mẫu bỗng khóc ré lên.
Giữa đám khách nam, Nhị Lang vừa làm cha lần đầu, nghe tiếng khóc liền vội vàng chạy tới.
Dáng vẻ lo lắng của chàng khiến các vị khách đều cười ầm lên.
Trước những tiếng trêu đùa, Nhị Lang như không nghe thấy gì.
Chàng nâng niu bế lấy con gái, dịu dàng dỗ dành.
Con bé nhanh chóng ngừng khóc, còn ngáp một cái trong vòng tay của chàng.
Nhìn khuôn mặt nghiêng đầy dịu dàng của chàng, ta cũng bất giác mỉm cười.
Ở Tạ gia, mỗi ngày đều là niềm vui và tràn đầy hy vọng.
Ai có thể nghĩ rằng, cô nương năm nào từng đứng trong góc khuất, với ánh mắt ghen tị nhìn phụ mẫu và huynh trưởng bên cạnh tỷ tỷ, giờ đây lại có được hạnh phúc như vậy?
Cũng có thể có một cuộc đời rực rỡ thuộc về chính mình.
Bởi vì đã từng có người nói với nàng rằng… Sẽ có người yêu thương nàng.
Nàng cũng có thể tự yêu thương chính mình.
Nàng là tiểu nương tử tuyệt vời nhất trên đời này.