Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 124 Đại nạn ập tói
Chương 124: Đại nạn ập tói
Bên ngoài Tiêu gia, một bóng người xinh đẹp thon dài duyên dáng trong đám người đang đốt hương bái thần, vô cùng nổi bật.
Nàng ta đeo mạng che mặt màu tím, vài áo khiêm tốn nhưng thực tế rất xa hoa. cửa nhà Tiêu gia đóng kín, nàng ta nhét một tờ giấy qua khe cửa.
Người đó chính là công chúa Đại Đồng, nàng ta và thị nữ đến đây là để thông báo cho bà Tiêu chuyện Thi Si.
Một vài đạt quan quý nhân và con cháu thế gia đều biết Thi Si chiêu mộ Tiêu Lâm. Người khác không hiểu Tiêu Lâm, nhưng công chúa Đại Đồng cũng có chút hiểu biết về Tiêu Lâm. Tiêu Lâm sao có thể dễ dàng nhận lời chiêu mộ của người khác?
Huống hồ, công chúa Đại Đồng còn nghe nói, bởi vì Tiêu Lâm chưa thăm lại Vương phủ, Thi Si cực kỳ tức giận. Tiêu Lâm không đến thì nghĩa là không biết vai vế, dĩ hạ phạm thượng.
Xưa nay Thi Si luôn kiêu ngạo, đã bao giờ bị phớt lờ như thế?
Mưa gió sắp đến, công chúa Đại Đồng thấy Tiêu Lâm không có phản ứng gì, chẳng lẽ hắn vẫn không biết mình đã gây rắc rối?
Tiêu Lâm không biết sự lợi hại của Thi Si, nhưng bà Tiêu thì biết. Công chúa Đại Đồng sốt ruột bất an đành phải thông báo cho bà Tiêu.
“Mẹ, ngoài cửa có người nhét một tờ giấy”.
Tiêu Tịnh đang chơi trước cửa, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra nó.
Bà Tiêu biết chữ mở ra xem, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Bà lập tức ngồi xuống hỏi con gái: “Tịnh Nhi, con có nhớ người hôm ấy đưa sáu vạn lượng ngân phiếu trông như thế nào không?”.
Ngày đó Tiêu Tịnh bán thơ, bà Tiêu bận rộn sau bếp, chỉ thấy con gái vui vẻ cầm ngân phiếu vào, đợi bà chạy ra thì người mua thơ đã đi mất.
“Là một ông lão”.
“Nhưng tóc ông ấy nửa trắng, khóe mắt phải có một nốt ruồi đỏ phải không?”.
“Sao mẹ biết?”.
Bà Tiêu nhũn cả chân, đúng là ông ta.
“Con bé này! Sao ngày đó không nói rõ hơn?”.
Bà Tiêu sốt ruột, nói lớn tiếng hơn, giữa hai hàng lông mày hiện rõ sự sốt ruột, làm Tiêu Tịnh sợ suýt khóc.
Bà xoa đầu con gái, hơi áy náy: “Mẹ lo quá, đáng lẽ không nên nói với con như vậy. Con ngoan ngoãn ở nhà, mẹ ra ngoài một chuyến”.
Bà Tiêu nói xong, vội vàng ra khỏi nhà.
Công chúa Đại Đồng vẫn ở trong tối quan sát cuối cùng cũng thở phào, bà Tiêu chắc chắn đang đi tìm người cầu cứu.
“Công chúa, người cần gì phải để tâm một Hội nguyên như vậy? Đại Ngụy thiếu gì thanh niên tài tuấn, gia thế của Tiêu Lâm quá kém, huống hồ hắn đã kết hôn…”.
Công chúa Đại Đồng đỏ mặt, nghiêm nghị nói: “Ta niệm tình hắn là nhân tài, không muốn hắn bị hủy hoại trong tay Thi Si mà thôi. Hắn kết hôn rồi hay chưa thì có liên quan gì?”.
“Nhiều con cháu thế gia mong ngóng người ở gần Tri Nghĩa Đường, người thì lén đến đây, mong ngóng quan tâm một Hội nguyên”.
Thị nữ cũng đến từ Tây Vực, con gái Tây Vực không câu nệ giống như con gái Đại Ngụy, nói chuyện với chủ nhân khá thẳng thắn.
Công chúa Đại Đồng cũng không đế tâm, chỉ lắc đầu với thị nữ, bảo nàng ta nói chuyện nhỏ tiếng, tránh để tai vách mạch rừng, bị người xấu nghe được.
“Công chúa, Tiêu gia sa sút”, thị nữ hơi lo lắng: “Quan hệ giữa Tiêu Lâm và Tần phủ cực kỳ tệ. Nay Thi Si nối giận, ông ta có ý chiêu mộ Tiêu Lâm, Tiêu Lâm nhận tiền nhưng lại không để trong lòng. Tần phủ sẽ sẵn lòng đắc tội Thi Si đế đi cứu hắn sao?”.
“Hi vọng vậy”, công chúa Đại Đồng cũng thấp thỏm, nàng ta cũng không biết…
Cho dù Tần gia không muốn, Tiêu gia chắc chắn vẫn còn bạn cũ ở triều đình, chỉ cần có thể nói vài câu giúp Tiêu Lâm, Thi Si chắc hẳn cũng nế mặt, không làm gì quá đáng với Tiêu Lâm.
Chỉ cần giữ được mạng, sống đến lúc thi Đình là được.
Qua được thi Đình, hắn sẽ là tiến sĩ, cho dù không được trạng nguyên cũng có thể vào triều làm quan. Mệnh quan triều đình là người của thiên tử, dù con cháu thế gia hay là hoàng thân quốc thích cũng không dám gây khó dễ.
Nhưng Thi Si thì rất khó giải quyết.
Bây giờ phải xem Tiêu gia có bạn cũ nào có thể cứu mạng hay không, và người bạn cũ đó có tình nguyện mạo hiểm đắc tội với Thi Si nói vài câu giúp Tiêu Lám hay không.
Xưa nay thêu hoa trên gấm thì dê, đưa than trong tuyết thì khó.
Bây giờ người đưa than trong tuyết cho Tiêu gia chỉ có một mình công chúa Đại Đồng.
Nhiều người biết Tiêu Lâm đắc tội với Thi Si, nhưng không có ai đến thông báo cho bà Tiêu.
Có người chỉ muốn Tiêu Lâm gặp rắc rối, những con cháu thế gia khác như Ngụy Thanh, Tân Phong thực sự không dám tưởng tượng Tiêu Lâm nhận tiền của Thi Si mà lại không biết người ta là ai.
Trên đời chỉ có Tiêu Lâm mới có thế bình tĩnh như vậy, đao kề bên cố rồi còn nhàn nhã coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải công chúa Đại Đồng tâm tư tinh tế, bây giờ bà Tiêu còn không biết chuyện gì.
Công chúa Đại Đồng hiền huệ thục đức, một lòng lo lắng chuyện của Tiêu Lâm và Thi Si, nàng ta nào biết Tiêu Lâm đã làm một việc khác càng đáng lo hơn.
Phủ nha cấp trên của phủ nha Ám Uyên là Nội sử phủ quản lý toàn bộ kinh thành.
Nội sử phủ quản lý toàn bộ kinh thành, phụ trách cai trị vùng kinh thành, đương nhiên Ám Uyên cũng thuộc quyền quản lý của bọn họ.
Người quản lý Nội sử phủ không phải ai khác mà là Thừa tướng, một trong Tam công, ông ta là cha của Chu vương phi, cũng là nhạc phụ của Ngụy giám quốc.
ở Đại Ngụy, quyền lực của Thừa tướng đã
đạt tới đỉnh cao.
Mật thư của Hoàng đế là Lục thượng: Thượng y, Thượng thực, Thượng quan, Thượng tịch, Thượng dục và Thượng thư.
Mật thư xử của Thừa tướng thì gồm Thập tam tào: Tây tào, Đông tào, Hộ tào, Từ tào, Binh tào,… mười ba bộ môn, quản lý việc bổ nhiệm miên nhiệm, thăng giáng chức của tất cả quan lại, mọi tấu chương của quan phủ, quân dịch, vận chuyển toàn quốc,…
Thập tam tào hỗ trợ Thừa tướng xử lý các công việc toàn quốc, trong đó tào thứ mười ba tên là Hoàng Các, tương đương tổng vụ xử của Thập tam tào.
Mười hai tào còn lại tổng hợp mọi chuyện cho Hoàng Các, sau đó Hoàng Các sẽ chỉnh lý ốn thỏa, báo cáo cho Thừa tướng hằng ngày.
Hoàng Các là tổng vụ xử, cũng quản lý trực tiếp Nội sử phủ.
Vì vậy, Thừa tướng cũng là sự tồn tại rất lớn giống như Tần phủ. cửu khanh thuộc sự quản lý của Thừa tướng, cho dù Tiêu gia có bạn cũ cũng không có nhiều tác dụng.
Tiêu Lâm giết quan binh, phóng hỏa thiêu Ám Uyên, làm kinh động đến Nội sử phủ.
Người đứng đầu Nội sử phủ họ Chu, vào triều làm quan nhiều năm, nổi tiếng kinh nghiệm dày dặn.
Chu nội xử không có thực quyền, chuyện nào cũng do Thừa tướng làm chủ, nhưng chuyện hôm nay ông ta lại không báo cáo cho Thừa tướng.
Tiêu Lâm là rể Tần gia, lại được Thi Si chiêu mộ, Chu nội sử là người chỉ mong yên ốn, không muốn đắc tội với Tần phủ, cũng không muốn đắc tội Thi Si.
“Đại nhân, Ám Uyên thành ra thế này, chuyện này cũng không dẹp yên được nữa”, thuộc hạ giậm chân, sốt ruột nói.
“Không dẹp yên được cũng phải dẹp! Một nơi tập trung nô lệ Côn Luân mà thôi, có gì không quản lý được? Quan hệ triều (Tinh rắc rối phức tạp, giữ mạng quan trọng hơn!”, Chu nội sử càng giậm chân mạnh hơn. Tần phủ ăn chay hay sao?
Tần Bát Phương là người trừ Hoàng đế ra thì không nể mặt ai hết.
Dù ông ta có là thuộc hạ của Thừa tướng cũng không dám đắc tội với Tân lão tướng quân.
Huống hồ còn có Thi Si?
“Đại nhân, giấy không gói được lửa, Tiêu Lâm tàn sát quan binh, Thừa tướng trách tội xuống thì…”.
“Giết Tiêu Lâm, Thi Si cũng sẽ trách tội ta! Tính tình của Vương gia không phải ngươi không biết”.
Trong lúc người của Nội sử phủ đang rối rắm, mệnh lệnh đã được đưa xuống.
Hoàng Các hạ lệnh, kẻ làm loạn Ám Uyên xử quyết ngay là được.
Chu nội sử sợ nhũn cả chân, Hoàng Các gài tai mắt vào Nội sử phủ rồi sao? Bọn họ vừa nhận được tin, còn chưa trình báo lên trên, Hoàng Các đã biết xảy ra chuyện gì rồi?
Chu nội sử lập tức im miệng, nói không chừng những lời ông ta vừa nói, Hoàng Các đều đã biết rõ.
“Giết thì giết!”, Chu nội sử giậm chân, hét lên bên tai thuộc hạ: “Ngươi đi! Ta cho ngươi lệnh bài điều binh đi!”.
“Hả?”, thuộc hạ sửng sốt, chuyện mà Chu nội sử không tham gia đều không phải chuyện tốt. Người làm lão đại không đi mà sai thuộc hạ đi, trừ đế gánh tội thì có thể vì cái gì?
“Hả cái gì? Ngươi đến Ám Uyên trước, nhưng đi chậm thôi”.
Chu nội sử quay người lại, sốt ruột nói với một thuộc hạ khác, ông ta kéo người đó qua, sợ người đó không nghe được, lại sợ có người khác
nghe thấy: “Mau giả trang đi thông báo cho Tần phủ, nói là Tiêu Lâm gặp đại nạn ập tới! Nghiêm trọng thế nào thì nói lại thế đó! Nhớ rõ, không được để bất cứ ai nhận ra ngươi là người của Nội sử phủ”.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks