Ở rể - Tiêu Lâm - Chương 125 Thấy chết không cứu
Chương 125: Thấy chết không cứu
“Nếu bị nhận ra, bị người khác nói cho Thừa tướng sẽ không giữ được chức quan, có hiểu không?”, Chu nội sử hoảng sợ răng đánh lập cập. Thừa tướng là cấp trên của mình, không thế đắc tội.
Tần lão tướng quân càng không dám đắc tội.
Đến lúc đó, loại người làm bao cát như ông ta đắc tội cả hai bên. Bây giờ giúp Tiêu Lâm thì có thế đòi cái ân tình từ Tần phủ, sau này không chừng sẽ có lợi ích gì cho ông ta.
“Vâng, đại nhân! Thuộc hạ sẽ đi ngay!”.
Thuộc hạ tim đập thình thịch. Ngày trước Chu nội sử thảnh thơi nhàn nhã, ngày nào cũng nhàn rỗi, bọn họ chưa bao giờ thấy đại nhân nối nóng đến như vậy.
Thuộc hạ đó nhanh chóng thay trang phục, cưỡi ngựa đến Tần phủ, không ngờ chuyến này lại thành công dã tràng.
Thuộc hạ đến Tần phủ, Tân phủ cửa đóng then cài, ngay cả cửa bên cũng không có ai.
Thuộc hạ nằm sấp nhìn qua khe cửa, bên trong rõ ràng có người đi lại, nhưng mãi không có ai ra mở cửa.
Thuộc hạ kinh ngạc, có lẽ Tân phủ đã biết Tiêu Lâm gặp nạn từ lâu, đóng cửa như vậy ắt
hẳn là cố tình thấy chết không cứu.
Tiêu Lâm tốt xấu gì cũng là ở rể, xem như người một nhà, dù có mâu thuẫn thế nào chăng nữa thì sao Tần phủ lại tuyệt tình như vậy?
Khi thuộc hạ đang nghi hoặc, một tiếng khóc trầm thấp vang lên. Thuộc hạ nhìn lại, là mẫu thân của Tiêu Lâm.
Bà đã chạy đến nhiều nhà, cuối cùng bất đắc dĩ mới đến Tần phủ. Không ngờ Tần phủ cũng giống những nhà khác, chặn bà ngoài cửa, cửa cũng đóng chặt.
Bà Tiêu chạy bên ngoài cả nửa ngày, không vào được cửa nhà nào, ai cũng khéo léo từ chối.
Thuộc hạ lại kinh ngạc, ngay cả bà Tiêu đích thân đến cũng không được, Tần gia thật sự cố ý thấy chết không cứu!
Tân phủ là một tồn tại to lớn, ngay cả Hội nguyên cũng không coi trọng. Nếu nhà khác có được một Hội nguyên thì chỉ mong đặt lên bàn thờ phụng.
Tần phủ thì hay rồi, không coi trọng người con rể này chút nào.
Thuộc hạ dừng gõ cửa, vội vàng rời khỏi, miễn bị người khác nhận ra.
Hỏm nay đi uổng công một chuyến, kỵ binh của Nội sử phủ đến Ám Uyên chỉ cần nửa ngày,
Tiêu Lâm chỉ có thể tự cầu mong mình may mắn rồi.
ở bên kia, Chu nội sử suy đi tính lại, cắn răng, điều kỵ binh chạy về phía Ám Uyên.
Kỵ binh là lực lượng tác chiến quan trọng thời cổ đại, ưu điểm là có tính cơ động và năng lực tấn công mạnh.
Ám Uyên không phải nơi bình thường, nếu phái quan binh tầm thường đi, chọc giận nô lệ Côn Luân, quan binh bình thường cũng không phải đối thủ.
Kỵ binh oai phong cường tráng, năng lực tác chiến mạnh, vũ khí hoàn thiện. Đàn ông trong đám nò lệ Côn Luân có cường tráng, có thiện chiến đi nữa cũng phải kiêng dè.
Nội sử phủ là nơi quản lý kinh thành, nếu có dị động, dân chúng bình thường cũng sẽ biết.
Hôm nay kỵ binh lao nhanh về phía Ám Uyên, người của kinh thành kinh ngạc. Tình huổng này rất ít khi xảy ra, chỉ khi nào đi bắt người giang hồ và kẻ cướp cùng hung cực ác mới điều động kỵ binh ra trận.
Kỵ binh xuyên qua kinh thành, từ con đường bên ngoài ngang qua Tân phủ, khiến cho mọi người dừng chân dõi theo.
Tiếng vó ngựa mạnh mẽ nhanh nhẹn, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.
Bà Tiêu vẫn đứng bên ngoài Tần phủ vừa nghe là nhận ra ngay.
Hôm nay con trai đến Ám Uyên, phương hướng kỵ binh đi là về phía Bắc. Trận thế này e là cũng đi đến Ám Uyên!
Bà Tiêu run rấy trong lòng, ra sức đập cửa: “Mở cửa! Nếu các người cứu con trai ta, ta sẽ dâng tặng Thuần Quân cho Tần phủ!”.
Thuần Quân là trường kiếm phụ thân Tiêu Lâm dùng đế chinh chiến sa trường năm xưa, được Dịch Vô Lý, tiên tổ Côn Ngô Các, đích thân chế tạo. Vì kỹ thuật chế tạo tinh xảo nên được người Đại Ngụy mệnh danh là thanh kiếm tôn quý vô song.
Kiếm Tùy Ý của Bạch Khởi so với Thuần Quân cũng còn thua kém.
Năm xưa, sau khi ông Tiêu mất, nhiều người muốn có được Thuần Quân. Bà Tiêu thông minh đã giấu Thuần Quân đi trước, nói với bên ngoài là kiếm đã mất.
Tuy nói đã mất, nhưng Tân phủ vẫn không tin. Ai mà không biết ông Tiêu rất yêu quý kiếm này, ngủ cũng giữ bên cạnh. Bà Tiêu nói mất, người ngoài tin chứ Tần phủ không tin.
Cửa bên của Tần phù “két” một tiếng mở ra.
Thấy bà Tiêu rơm rớm nước mắt, Tân lão thái thái nói vô cùng kiêu ngạo: “Tuy con trai bà không được lòng Tần phủ, còn sỉ nhục cháu gái ta, tuy cậu ta là một con chó ngu xuấn, nhưng bọn ta thì là người. Tiêu phu nhân sao không lấy Thuần Quân ra sớm, đương nhiên bọn ta sẽ giúp con trai bà. Thuần Quân này coi như cái giá của việc đứa con trai bà đã sỉ nhục cháu gái ta”.
Bà Tiêu tái nhợt mặt, trong lòng bốc hỏa nhưng không thế trút ra. Chuyện tiệc mừng lần trước rõ ràng là Tần Phượng Uyển sai trước.
Nói con trai là chó trước mặt mẫu thân nó rõ ràng là có ý sỉ nhục bà Tiêu. Nhưng đây không phải lúc tranh luận đúng sai, cứu con trai quan trọng hơn.
“Tiêu phu nhân không vui cũng phải nhịn, ta nghĩ hôm nay bà cầu cứu quanh kinh thành, ngoại trừ Tân phủ, không ai muốn quan tâm bà phải không?”, lão thái thái lạnh lùng nói, Tiêu Lâm gây ra chuyện lớn như vậy, ai dám tiếp?
Không giống như người khác nghĩ, ban nãy Tân phủ chặn bà Tiêu ở ngoài cửa không phải vì Tiêu Lâm sỉ nhục Tần Phượng Uyển ở bữa tiệc mừng lần trước.
Tướng môn cũng giống những thế gia khác, chỉ có lợi ích to lớn mới khiến bọn họ ra tay giúp, chỉ có trẻ con mới chơi trò giận hờn.
Tần lão thái thái không muốn cứu Tiêu Lâm là vì không đáng để Tân phủ đắc tội với người trong triều hoặc hoàng thân quốc thích chỉ vì một người con rế. Tiêu Lâm tự nhận mình có năng lực, tự cầu mong mình nhiều phúc là được.
Tân phủ đã thèm muốn Thuần Quân từ lâu, bây giờ bà Tiêu đã có thành ý như vậy, cứu một mạng của Tiêu Lâm coi như vì cháu gái mình không phải mang danh góa phụ.
Bà ta mãi không lên tiếng là vì muốn ép bà Tiêu chủ động dâng Thuần Quân ra.
Sao bà Tiêu lại không hiểu cách nghĩ của thế gia hào môn?
“Cứu con trai ta, Tiêu thị ta sẽ không nuốt lời”, trong mắt bà Tiêu long lanh nước. Đó là kỷ vật duy nhất của người chồng đã mất, không đến mức bất đắc dĩ, bà Tiêu sẽ không nỡ lấy ra.
“Yên tâm, chỉ cần Thuần Quân đến tay”, Tần lão thái thái lạnh lùng nói: “Tần thị ta bảo đảm cháu trai ta nhất định sẽ cứu con trai bà về. Dù sao cậu ta cũng là cô gia nhà này, không đến nổi thấy chết không cứu”.
Cháu trai ta, lão thái thái nhấn mạnh ba chữ này một cách vô cùng kiêu ngạo. Tiêu Lâm là kẻ vô dụng không cứu nổi bản thân, sao có thế so sánh với đứa cháu lớn yêu quý tài giỏi của bà ta được?
Lúc này, Tần phủ tràn đầy chính nghĩa cũng chỉ vì Thuần Quân mà thôi, nhưng bọn họ cứ muốn tỏ ra mình xem cô gia là người một nhà.
“Tần Phong, lấy Thuần Quân rồi dẫn người đi Ám Uyên đi”, Tần lão thái thái còn biết cả vị trí của Tiêu Lâm, xem ra đã theo dõi động thái của hắn từ lâu, chỉ đợi bà Tiêu đến cửa dâng Thuần Quân ra.
“Vâng, tố mẫu”, Tần Phong vô cùng kích động. Nếu hắn ta có được kiếm này, hắn ta sẽ là công tử thế gia chói mắt nhất khắp kinh thành!
Bà Tiêu sửng sốt: “Lấy được Thuần Quân mới cứu con trai ta?”.
“Không thì sao?”, Tần lão thái thái hờ hững đáp: “Bà đang cầu xin chứ không phải Tần phủ cầu xin”.
“Lão phu nhân đừng hiếu lầm”, bà Tiêu vô cùng sốt ruột: “Thuần Quân không ở trong nhà tại kinh thành, mà là ở ngoại ô, cả đi cả về lấy kiếm thì không kịp mất”.
Tần Phong tính toán thời gian, đúng thật, lấy kiếm xong đi Ám Uyên thì e là Tiêu Lâm đã bị người ta chém vụn.
“Có kiếm, cứu. Không có kiếm, không cứu”.
Tần lão thái thái lạnh lùng nói, không muốn nói thêm chữ nào dư thừa.
Bà Tiêu không muốn lãng phí thêm phút giây nào, đành cắn chặt răng, liên tục đáp ứng: “Được! Được!”.
Bà Tiêu cúi mình khom lưng, Tần Phượng Uyển vẫn luôn nấp ở phía sau cười nhạt trong lòng, hả hê vì trả được thù. Tố mẫu nói Tiêu gia sẽ đến cầu cứu Tần gia nhanh thôi, đúng là vậy thật.
Ai bảo tên Tiêu Lâm kia huênh hoang!
Hắn viết được chút thơ thì cho mình tài hoa cái thế. Bây giờ hắn gây rắc rối, không quyền không thế không giải quyết được chuyện, còn phải dựa dẫm Tần gia!
Đúng là tên vô dụng ăn bám, không có bản lĩnh gì!
Lại còn dõng dạc đòi bỏ nàng?
Bỏ nàng rồi những cô gái bình thường cũng sẽ không thèm để ý hắn!
Trải qua bài học Ám Uyên lần này, Tiêu Lâm nhất định sẽ hiếu, ở kinh thành phải có chỗ dựa. Chỉ dựa vào tài hoa thì chỉ có đợi chết!
Tần Phượng Uyển trút được giận, vô cùng đắc ý.
Nàng sẽ đợi Tiêu Lâm trở về, đợi hắn cúi thấp đầu trước mặt nàng, cầu xin Tần phủ thu nhận!
Trên cát vàng, phủ nha của Ám Uyên bị đốt
cháy đen.
Mùi gà nướng lan ra từ trong đống phế tích.
Mọi người đều cho rằng lúc này Tiêu Lâm đang đứng trước đại địch, vô cùng căng thẳng, tưởng rằng hắn đang cầu xin ông trời giữ lại cho hắn cái mạng nhỏ.
Nhưng dưới chân Tiêu Lâm là một đống xương gà, người ăn cùng với hắn một cách ngon miênq còn có Kiếm Si.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks