Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 423
Lý Trạch Vũ nhớ rất rõ lần đầu lúc nhìn thấy Triệu Như Mộng, thực lực của cô ta chỉ có cảnh giới Tông Sư, vẫn còn cách cảnh giới Võ Thánh một khúc.
Chỉ hơn nửa năm ngắn ngủi, người phụ nữ này vậy mà có thể đánh hơn trăm chiêu với Đệ Ngũ Vũ.
Điều này nói rõ cái gì?
Thực lực Triệu Như Mộng rất có thể đã đột phá tới cảnh giới Thiên Nhân.
Hơn nửa năm ngắn ngủi liên tục đột phá hai cảnh giới lớn, trong thiên hạ trừ bản thân ra thì Lý Trạch Vũ không nghĩ ra còn có thể có ai có thể làm được.
“Phu quân, thực lực của em thật sự đột phá rồi.” Triệu Như Mộng biết không qua loa được nên đành rộng rãi thừa nhận: “Đầu năm mẫu thân em vô tình tìm được một đôi hà thủ ô ngàn năm, phối hợp với nội công độc môn nhà họ Triệu tụi em, khiến em một lần đã đột phá tới cảnh giới Võ Thánh.”
“Vậy anh phải chúc mừng em, có thời gian nhớ đãi hai bàn chúc mừng nhé.” Lý Trạch Vũ cười sâu xa, sau đó chuyển đề tài nói: “Đi thôi, chúng ta xuất phát.”
“Được.” Triệu Như Mộng khẽ thở dài.
Một lát sau hai người tới sân bay, chuyến bay tiến về Tái Bắc đã ngừng.
Nhưng đó cũng chỉ là với người bình thường thôi.
Bởi vì cái gọi là có tiền có thể sai khiến quỷ thần, Lý đại đương gia là ai cơ chứ.
Ra nước ngoài một chuyến vơ vét mấy chục tỷ đô la, khiến hắn vốn đã giàu có nhất nước trở nên càng có tiền hơn.
Lúc hắn móc ra thẻ Kim Long để trước mặt nhân viên sân bay thì xém chút đã được xem như thần tài mà cúng bái.
Mấy tiếng sau.
Lý Trạch Vũ và Triệu Như Mộng đã bước ra khỏi sân bay Hohhot, một chiếc Hummer phiên bản cải tiến đã chờ đợi họ từ lâu.
Đây là Yêu Cơ cố ý phái tới đón bọn họ.
Quẹo cua nhiều lần thì cả hai đã đến được bộ tộc trước bình minh.
“Mẹ em đâu?” Không nhìn thấy bóng dáng Yêu Cơ, Lý Trạch Vũ không khỏi tò mò hỏi.
Triệu Như Mộng thuận miệng nói: “Có thể ra ngoài rồi, đợi lát nữa em gọi điện cho bà ấy.”
“A~…” Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu như ngầm hiểu.
Qua mấy tháng rồi trở về, bỗng nhiên hắn cảm thấy bộ lạc thay đổi rất lớn.
Rõ ràng nhất chính là mỗi người bộ lạc đều cung kính có thừa với Triệu Như Mộng.
Dường như Triệu Như Mộng rất để bụng chuyện này.
Lý Trạch Vũ khoát tay áo nói: “Không vội, ngủ một giấc trước rồi nói sau, tôi rất buồn ngủ.”
“Vậy em hầu hạ phu quân cởi áo.” Triệu Như Mộng tri kỷ xáp lại.
Lý Trạch Vũ cuống quít lùi lại mấy bước: “Không cần không cần, tự anh làm được rồi, em cũng đi về nghỉ ngơi đi.”
“Phu quân…” Đương nhiên Triệu Như Mộng không tình nguyện.
Lý Trạch Vũ vội giải thích: “Chúng ta đã nói rồi, phải cho anh chút thời gian chuẩn bị.”
“Nhưng đã sớm qua hai tháng rồi.” Ánh mắt oán trách kia của Triệu Như Mộng cho dù ai thấy cũng đều sẽ có loại cảm giác “tôi thấy mà yêu”.
Lý Trạch Vũ nhất thời nghẹn lời.
Lúc trước vì để ngăn cản Triệu Như Mộng, hắn nói dối mình cần hai tháng chuẩn bị tâm lý, nhưng đã gần nửa năm trôi qua kể từ khi ra nước ngoài, ước hẹn với người ta đã sớm trôi qua rồi.
“Phu quân, có phải anh chê em không?”
Đôi mắt Triệu Như Mộng đẫm lệ nói: “Nếu như phu quân cho rằng em không xứng với anh thì có thể viết một lá thư bỏ vợ bỏ em đi, đừng đối xử với em như vậy.”
“Thư bỏ vợ…” Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi co rút mấy lần.
Mẹ nó thời nào rồi còn thư bỏ vợ nữa.
Nếu như không phải biết bộ lạc này gần như ngăn cách với đời, hắn thật sự sẽ hoài nghi bản thân đã trở về cổ đại.
“Cái đó, em không biết gần nửa năm nay thời gian anh ở nước ngoài nguy hiểm cỡ nào đâu, nhiều lần anh xém chút chết rồi, vốn không có thời gian nghĩ tới chuyện nhi nữ tình trường.” Vì viện lý do, Lý Trạch Vũ cố ý nói ngoa.
Ví dú ở nước Anh xém chút bị đội đặc chiến đánh cho thành cái sàng, ở nước Mỹ lại xém chút chết dưới tay Tam đại Tu La Vương, còn có một đám quái vật hút máu suýt nữa hút sạch máu của hắn.
Nói gần nói xa nghĩa là muốn nhắc nhở Triệu Như Mộng, không tính non nửa thời gian nửa năm đã qua, phải bắt đầu tính toán lại thời gian hai tháng.
“Anh xác định sẽ không lừa em nữa?”
“Anh thề tuyệt đối không lừa em.” Lý Trạch Vũ giơ thẳng ba ngón tay lên, thề son sắt: “Nói là hai tháng nhưng không chừng hai ngày nữa anh sẽ chuẩn bị xong, đến lúc đó lặng lẽ bò lên giường của em, em cũng đừng trách anh.”
“Được, vậy em chờ anh.” Gương mặt nhỏ của Triệu Như Mộng đỏ lên, vén rèm cửa lên rời đi giống như chạy trốn.
Lý Trạch Vũ khẽ thở ra, lập tức nằm lên giường chuẩn bị hẹn hò với Chu Công.
Cùng lúc đó.
Triệu Như Mộng rời đi cũng không trở về ngủ mà đi tới lều vải của Yêu Cơ.
“Chủ thượng.”
“Chủ thượng…” Hai tên đàn ông bên ngoài lều cung kính gọi.
Nếu Lý Trạch Vũ ở đây thì e rằng sẽ giật nảy mình.
Bởi vì xưng hô “chủ thượng” này là để gọi Yêu Cơ – chủ nhân bộ lạc.
Triệu Như Mộng lạnh như băng hỏi: “Khoảng thời gian tôi rời khỏi nửa tháng này, mẹ tôi vẫn khỏe chứ?”
Người đàn ông lớn tuổi trong đó ôm quyền đáp: “Lão chủ thượng vẫn như trước kia, ăn không nhiều, cũng không nói chuyện với ai.”
Nghe vậy, Triệu Như Mộng khẽ nhíu mày, lập tức vén rèm cửa đi vào.
Trong lều vải.
Yêu Cơ nhắm mắt nằm trên giường, bà ta thay đổi nhiều hơn mấy tháng trước, một đầu tóc bạc trắng.
“Mẹ.” Triệu Như Mộng khẽ gọi.
Ngón tay Yêu Cơ giật giật, nhưng không mở mắt ra.
Triệu Như Mộng biết mẹ tỉnh rồi, nhưng không muốn để ý cô ta mà thôi, thế nên cô ta bèn phối hợp: “Mẹ, con biết mẹ vẫn đang trách con, có điều con tin rằng không bao lâu nữa mẹ sẽ thay đổi suy nghĩ.”
Yêu Cơ vẫn không nói lời nào.”
“Thực lực của con tăng lên rất nhanh, dựa theo kế hoạch của con, nhiều nhất nửa năm thì trên đời này sẽ không có ai là đối thủ của con nữa.”
“Đến lúc đó con sẽ là nữ chí ton của thiên hạ, ra lệnh một tiếng chúng sinh không dám không theo.”
“Ha ha ha…” Triệu Như Mộng vừa nói vừa tưởng tượng đến tương lai, kìm lòng không đặng cười ha hả.
“Con muốn làm gì mẹ cũng không ngăn cản con nữa, dù sao nên nói mẹ cũng nói rồi, mong con tự giải quyết cho tốt.” Bỗng nhiên Yêu Cơ mở miệng.
Nghe vậy, tiếng cười của Triệu Như Mộng hoàn toàn biến mất, chỉ thấy cô ta bước tới bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm Yêu Cơ: “Mẹ, con chỉ làm chuyện mình muốn làm, vì sao mẹ cảm thấy con sai chứ?”
“Nếu như con tự mình đi đúng đường từng bước thực hiện giấc mơ này, mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ con, nhưng con không nên đi đường tà ma ngoại đạo.”
Đôi mắt Yêu Cơ đỏ lên, nước mắt che phủ đôi mắt, nức nở nói: “Như Mộng, đừng chấp mê bất ngộ nữa, quay đầu đi, bây giờ còn kịp.”
Quay đầu?
Ánh mắt Triệu Như Mộng bỗng nhiên sắc bén, chém đinh chặt sắt nói: “Con không sai, tại sao phải quay đầu? Từ xưa đến nay cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, những người kia trở thành bàn đạp của con đều là vì bọn họ yếu.”
“Con đã gặp ma chướng rồi.” Yêu Cơ bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ không thể ngăn cản con, nhưng mẹ tin có một người chắc chắn sẽ ngăn cản con.”
“Mẹ ám chỉ là phu quân của con à?”
“Không sai.” Yêu Cơ thừa nhận.
“Ha ha ha…” Triệu Như Mộng cười xòa.
“Mẹ, có lẽ mẹ không biết, hắn đã tới bộ lạc chúng ta rồi, hắn sẽ nhanh chóng trở thành bàn đạp của con thôi.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks