Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 424
Không điên không thành ma, chỉ chính là Triệu Như Mộng.
Yêu Cơ làm thế nào cũng không ngờ tới thực lực của con gái tiến bộ cấp tốc cũng không phải bởi vì gân cốt rất tốt, mà là lợi dụng môn tuyệt hộc “thay mận đổi đào” này hại người lợi mình.
Trước mắt nghe thấy Lý Trạch Vũ đã tới bộ lạc, trái tim bà ta lập tức thắt lại, bà ta vũng vẫy đứng dậy từ trên giường.
Nhưng mà giày vò cả buổi, ngay cả làm bà ta cũng tốn sức, càng đừng nhắc tới xuống giường đi tìm Lý Trạch Vũ.
“Mẹ, mẹ không ngăn cản con được.”
“Con vẫn nói câu đó, ngày con thành công mẹ sẽ biết con đúng.”
Nói xong Triệu Như Mộng quay người muốn rời khỏi.
“Đợi đã.” Yêu Cơ gọi lại.
Triệu Như Mộng dừng bước quay người lại: “Mẹ, ngài còn gì dặn dò à?”
“Hắn đã bái đường cùng con, lẽ nào con cũng nhẫn tâm tổn thương hắn?” Yêu Cơ lo lắng.
Trước mắt bà ta có thể ngăn cản con gái cũng chính là có người “con rể” Lý Trạch Vũ này, nhưng nếu ngay cả Lý Trạch Vũ cũng ngã xuống thì con gái của bà ta chắc chắn rơi vào vực sâu tăm tối.
“Cho dù nói thế nào hắn cũng là ‘phu quân tốt’ của con, con chắc chắn giữ lại một mạng cho hắn, ha ha ha…”
Triệu Như Mộng vừa cười vừa vén rèm cửa lên rời đi.
Yêu Cơ ngu ngơ nằm trên giường, trong lúc nhất thời mặt xám như tro.
Một lát sau.
“Rầm rầm!” Bên ngoài lều bỗng nhiên truyền đến tiếng đấm đá, ngay sau đó màn cửa bị người ta xốc lên, một bóng người vọt vào.
Yêu Cơ nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt lập tức lóe sáng: “Là cậu.”
“Chà chà!”
Lý Trạch Vũ nhếch miệng: “Tuyệt đối đừng nói tôi là con gái bảo bối của bà biến bà thành như vậy nhé.”
Lần đầu nhìn thấy Yêu Cơ hắn đã biết công lực đối phương đã hoàn toàn biến mất, đồng thời gân cốt đứt đoạn.
“Haizz!” Yêu Cơ thở dài, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, vội nói: “Nhanh, Như Mộng vừa đi không lâu, cậu mau đuổi theo nó.”
“Cô ta đi đâu?” Lý Trạch Vũ nhíu mày.
Yêu Cơ thúc giục: “Trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, đuổi theo nó, đến lúc đó cậu sẽ biết mọi thứ.”
“Được thôi.” Lý Trạch Vũ quay người rời khỏi lều trại.
“Đợi đã.” Bỗng nhiên Yêu Cơ gọi.
Lý Trạch Vũ dừng bước nhưng không quay người, tâm như gương sáng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cô ta, ít ra trước mắt sẽ không.”
Nói xong vén rèm cửa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó.
Một chiếc Land Cruiser lái ra khỏi bộ lạc, người lái nó là Triệu Như Mộng.
Lý Trạch Vũ nhìn xe rời đi, cũng không lập tức lái xe đuổi theo.
Dù sao xe trên thảo nguyên rất ít, nếu lái xe đuổi theo chắc chắn sẽ bị Triệu Như Mộng phát hiện.
Thông qua điều tra, hắn đánh giá ra phương hướng quỹ đạo xe lái đi, thế nên lập tức điều khiển một chiếc xe tăng 300 lái về phía đồi núi nhỏ.
Độ dốc của sườn đồi này gần như thẳng đứng ở cuối, ngay cả những chuyên gia địa hình giàu kinh nghiệm cũng có thể không lái được lên đó, nhưng Lý Trạch Vũ lại không để tâm chút nào.
Chỉ thấy hai bánh trước của xe tăng 300 đã vượt lên gò núi, xém chút đã có bắn vọt lên.
Lúc này Lý Trạch Vũ không hề nhấn ga mà bẻ lái rồi lao 180 độ trên ngọn đồi gần như thẳng đứng.
Đầu xe huống xuống dưới, đuôi xe hướng về phía sau, gài số đầu tiên và nhấn ga về cuối.
“Vù!” Xe tăng 300 leo ngược thành công lên đồi.
Nếu có người thấy cảnh này e rằng sẽ sợ đến rớt cằm.
Nói không chừng còn sẽ báo cảnh sát tại chỗ.
Bởi vì thao tác kỹ thuật cấp bậc như vậy hoàn toàn không khoa học.
“Xì xì!” Sau khi vượt lên núi, Lý Trạch Vũ lần nữa cho xe quay 180 độ rồi lái xe rời đi.
Sau hai phút, bỗng nhiên hắn ngừng xe lại, mở cửa xe nhảy xuống, bay vút về phía một gò núi nhỏ.
Lý Trạch Vũ đoán không sai, Land Cruiser quả nhiên đang đi về phía này.
Mà xe việt dã hắn lái chỉ để đi tắt thôi.
Nằm rạp trên mặt đất, lợi dụng bãi cỏ che kín người, kiên nhẫn chờ đợi xe này đi qua.
Một lát sau.
Land Cruiser chạy tới từ xa, tốc độ xe cũng không phải rất nhanh.
Ngay khoảnh khắc người và xe giao nhau, Lý Trạch Vũ vỗ tay xuống đất, cả người bay lên không, lại nhờ đó thành công nhảy lên nóc xe.
Một phen thao tác gọn gàng, động tác nhẹ nhàng, khiến cho Triệu Như Mộng trong xe cũng không phát hiện sự khác thường.
Sau khoảng mười phút, xe cuối cùng dừng lại ở một sơn cốc.
Triệu Như Mộng mở cửa xe bước xuống, không nhanh không chậm đi về phía hang đá trong sơn cốc.
“Chủ thượng.”
“Chủ thượng!” Hai người mở cửa lập tức đứng dậy nghênh đón.
Triệu Như Mộng khẽ gật đầu.
Lúc này Triệu Như Mộng mới một mình đi vào trong hang đá.
“Hôm nay tới sớm ghê.” Hách Liên Vô Tình tóc tai bù xù, toàn thân tỏa ra mùi hôi thối khẽ nói.
Triệu Như Mộng che mũi tới gần, từ trên cao nhìn xuống nói: “Thánh Vương, thời gian dài như vậy uất ức ngài rồi, lần này tôi cố ý tới giải thoát cho ngài.”
Nghe vậy, Hách Liên Vô Tình mạnh mẽ gật đầu: “Có ý gì?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng, bỏ tù Thánh Vương ngài như vậy khiến tôi rất băn khoăn, cho nên tôi quyết định để Thánh Vương giải thoát.” Vẻ mặt Triệu Như Mộng thành thật đáp.
Con ngươi Hách Liên Vô Tình co rụt lại: “Cô đã nói sẽ giữ lại một mạng cho tôi.”
Triệu Như Mộng nhìn ông ta giống như kẻ ngốc, chế giễu nói: “Lúc trước nếu tôi không đồng ý, mấy ngày nay Thánh Vương ngài sẽ ngoan ngoãn phối hợp với tôi?”
“Ha ha ha…”
Hách Liên Vô Tình mặt xám như tro nói: “Con bé nhà cô lòng dạ sâu thật, chẳng trách bản tọa sẽ rơi vào tay cô.”
“Thánh Vương, nói thật với ông nhé, vốn dĩ tôi tưởng chỉ cần hấp thụ tám phần công lực của ông sẽ có thể vô địch thiên hạ, nhưng tôi sai rồi.”
Triệu Như Mộng nhíu mày: “Cho dù tôi hấp thu hết công lực của ngài thì e rằng cũng sẽ không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ.”
Cái gì?
Nghe lời này, Hách Liên Vô Tình sợ hãi: “Không thể nào, thực lực thằng nhóc kia bản tỏa biết rõ, hắn cũng chỉ mạnh hơn bản tọa một bậc thôi, thực lực của cô vốn đã tới cảnh giới Võ Thánh, hấp thu tám phần công lực của bản tọa, tuyệt đối có thể đánh bại thằng nhóc kia.”
“Thánh Vương à Thánh Vương, không ngờ ông sống hơn trăm năm còn ngây thơ như thế.”
Triệu Như Mộng cười mỉa mai: “Nếu như ông chỉ yếu hơn Lý Trạch Vũ một bậc, cho dù ông không địch lại đối phương, muốn chạy trốn hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà ông nghĩ kỹ coi, lúc ấy nếu như ông không chọn nhảy xuống vách núi thì tỉ lệ chạy trốn khỏi tay lớn bao nhiêu?”
Nghe vậy, Hách Liên Vô Tình lơ đãng.
Vấn đề này nói ra chân tướng.
Nhớ hôm đó, nếu như không nhảy núi thì với tốc độ của Lý Trạch Vũ, hắn rất nhanh có hể đuổi kịp ông ta, như vậy kết cục của ông ta sẽ không thể có khả năng sống sót.
Cho nên chênh lệch giữa ông ta và ltc có lẽ không chỉ một bậc, có lẽ chênh hẳn… một cảnh giới.
Vừa nghĩ tới đây, Hách Liên Vô Tình mạnh mẽ lắc đầu: “Chuyện này không thể nào, bản tọa sống hơn trăm năm, chưa từng nghe nói có người đạt tới cảnh giới đó, chuyện này không thể nào…”
“Thánh Vương, đừng lộn xộn.” Đương nhiên Triệu Như Mộng không có kiên nhẫn, cô ta chuẩn bị ra tay hấp thu tất cả công lực trên người Hách Liên Vô Tình.
Ngay lúc tới ải quan trọng, ngoài hang đá bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khiến hai người thấy quen thuộc.
“Bà xã, em ở bên trong à…”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks