Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 446 Tôi đánh đấy
Chương 446: Tôi đánh đấy
Một cường quốc phương Tây hàng đầu như nước Mỹ sẽ không bao giờ hy vọng nước Hạ thu hòi đảo Nguyệt Lượng trong hoà bình. Mặc dù bọn họ cũng hiểu, với thực lực hiện tại, đảo Nguyệt Lượng không thế chống lại được nước Hạ, sớm muộn gì nước Hạ cũng sẽ thu hồi đảo Nguyệt Lượng.
Nhưng mà…
Bọn họ tuyệt đối không để đảo Nguyệt Lượng bị thu hồi một cách dề dàng như vậy, tình huống tốt nhất là đế đảo Nguyệt Lượng và nước Hạ khai chiến.
Nhưng chắc chắn nước Hạ sẽ không muốn cục diện chuyến biến như vậy.
Đảo Nguyệt Lượng vốn thuộc về nước Hạ từ xưa đến nay, người một nhà sao lại đánh nhau được?
Nói nữa, một khi chiến tranh nố ra, không chỉ hao tài tốn của, đến lúc đó đảo Nguyệt Lượng sẽ bị tàn phá, cần vô số nhân lực và nguồn tài chính để xây dựng lại.
Thu một gánh nặng về tay làm gì chứ?
Cho nên nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, nước Hạ không muốn sử dụng vũ lực với đảo
Nguyệt Lượng.
Cũng chính vì điều này mà đám “Hán gian” do Văn phu nhân cầm đầu mới càng không kiêng nể gì.
Nhưng với thế cục toàn cầu hiện nay, các cường quốc phương Tây đều bị liên luỵ bởi cuộc chiến giữa nước Hùng và nước Tiếu Lan, họ căn bản không rảnh để tâm tới đảo Nguyệt Lượng.
Có điều, khi nghe Văn phu nói muốn đầu hàng nước Hạ vô điều kiện, Elif bắt đầu sốt ruột, tỏ vẻ sẽ xử lý tốt chuyện này. Nhưng ngay sau đó, ông ta lại nghe thấy giọng nói Quân đế vang trong điện thoại.
Hơi thở của Elif dần trở nên dồn dập.
“Elif, ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi? Cần tôi tới nước Mỹ một chuyến không?” Lý Trạch Vũ cười hỏi như có như không.
Elif thấp thỏm đáp: “Quân đế, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện riêng của nước Hạ.”
“Nhưng vừa nãy tỏi mới nghe ông nói sẽ bán vũ khí cho đảo Nguyệt Lượng?”
“Không… Không có chuyện đó đâu, vũ khí của chúng tôi vốn đang thiếu hụt rồi, sao có thừa vũ khí để bỏ ra bán chứ?”
“Nói vậy là tôi nghe lầm?”
“ừm ừm, cậu nghe lầm rồi, tôi tuyệt đối không nói những lời như vậy! Hơn nữa chuyện chúng tòi ghét nhất là xen vào việc người khác, cho nên tốt nhất nên để nước Hạ và đảo Nguyệt Lượng tự giải quyết vấn đề của mình, chúng tôi sẽ không nhúng tay.”
Sau khi Elif cúp máy, mặt Văn phu nhân xám như tro tàn.
Tô Đại Cấu và Tiêu Mỹ Mỹ ngây ra như phỗng, đứng im bất động một chỗ.
“Khụ khụ.” Lý Trạch Vũ hắng giọng, hỏi: “Vừa nãy ai mới nói là nước Mỹ và Nhật Bản ủng hộ đảo Nguyệt Lượng?”
Cả đại sảnh như rơi vào bầu không khí yên lặng chết chóc, Văn phu nhân còn không dám thở mạnh.
“Rầm!” Lý Trạch Vũ đập xuống bàn, quát: “Câm hết rồi à?”
“Quân đế… Tôi…” Văn phu nhân muốn nói lại thôi.
Đúng lúc này, Tô Đại cẩu ngượng ngùng lên tiếng: “Văn phu nhân, còn Nhật Bản mà.”
Đúng, bỏ qua nước Mỹ đi, vẫn còn Nhật Bản mà.
Nếu nước Hạ trở nên hùng mạnh, nước đầu tiên phải xử lý chính là Nhật Bốn.
Nghĩ đến đây, Văn phu nhân nhanh chóng bấm gọi một dãy số khác.
“Trễ thế này rồi, có chuyện gì sao?” Một giọng nói già nua yếu ớt vang lên.
Văn phu nhân nịnh nọt: “ông Hase, nước Hạ điều binh đến đánh đảo Nguyệt Lượng chúng tôi, ông đâu thể mặc kệ chúng tôi…”
“Cút!”
Văn phu nhân còn chưa kịp dứt lời, Hase Taro đã cút máy.
“Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi…”
Giây tiếp theo, điện thoại trên người Lý Trạch Vũ đổ chuông.
Nhìn thấy tên liên lạc hiện trên màn hình, Lý Trạch Vũ ấn nút nghe và nút loa ngoài.
“Quân đế, vừa nãy Văn phu nhân ở đảo Nguyệt Lượng vừa gọi cho tôi.” Giọng Hase Taro vang lên.
Trong chốc lát, sắc mặt Văn phu nhân thay đối hoàn toàn.
Tại sao Hase Taro lại gọi điện thoại cho Lý Trạch Vũ? chẳng lẽ Nhật Bản tỏ thái độ như vậy là vì người này ư?
Lý Trạch Vũ cười nói: “ừm, tôi biết rồi, sau đó thì sao?”
“Tôi đuổi bà ta cút đi.” Hase Taro thề son sắt: “Nhật Bản tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện riêng của nước Hạ, mong ngài yên tâm.”
“Tốt lắm.” Lý Trạch Vũ hài lòng cúp máy, sau đó liếc nhìn đám người Văn phu nhân.
Khi thấy nụ cười khấy châm biếm của Lý Trạch Vũ, đám người Văn phu nhân đã chắc chắn. Mỹ và Nhật Bản thay đổi thái độ là vì người này!
Trời ơi!
Rốt cuộc Quân đế có năng lực gì mà có thế khiến người đứng đầu hai quốc gia như hai con cá sấu khổng lồ phải kính trọng như vậy?
Văn phu nhân bắt đầu thấy sợ hãi.
Lý Trạch Vũ duỗi tay chỉ về phía Tô Đại cấu: “Ông là Tô Đại cẩu đúng không?”
“Đúng… Đúng vậy.” Tô Đại cẩu nuổt nước miếng.
“Ông tới đây.” Lý Trạch Vũ vẫy tay.
“Hả?” Tô Đại Cấu khẽ nhếch miệng, tiến tới với tâm trạng thấp thỏm lo âu.
“Bốp bốp!” Lý Trạch Vũ giơ tay tặng hắn ta hai cái bạt tai.
Tô Đại Cấu bị đánh đến ngu người, vừa kinh vừa giận: “Sao cậu đánh tôi? Sao cậu có thể đánh người như vậy?”
“Bốp bốp!”
Lý Trạch Vũ lại tát hai cái nữa, khiến Tô Đại Cấu ngã xuống rồi quát mắng với góc độ từ trên cao nhìn xuống: “Tôi đánh đấy thì sao? ông đây đánh thứ chó săn của Hán gian thì sao? Có tin là ông chỉ cần đặt chân tới nước Hạ, bá tánh nước Hạ có thề dìm chết ông bằng nước bọt không?”
“Tôi…”
Tô Đại Cẩu bị đánh đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ vì Lý Trạch Vũ trước mặt hắn ta quá mạnh.
“Quân đế!” Văn phu nhân tiến lên ngăn cản: “Có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Nếu không thế cứng được thì đành mềm thôi.
Lý Trạch Vũ cười khấy: “Bà muốn nói gì nữa?”
“Chỉ cần cậu có thể thuyết phục nước Hạ rút quân, cậu muốn gì chúng tôi cũng cho cậu được! Tiền tài, gái đẹp, thậm chí cả quyền lực trong đảo Nguyệt Lượng chúng tôi cũng cho cậu!” Suy nghĩ vài giây, Văn phu nhân giơ một ngón tay lên: “Một tỷ được không?”
“Một tỷ? Nhiều vậy!” Lý Trạch Vũ tỏ vẻ giật mình.
Thấy thế, Văn phu nhân tưởng đối phương
dao động, bà ta bổ sung thêm: “Đúng vậy, một tỷ, hơn nữa là điều kiện thơm, ngoài cái này ra, tôi có thể chiêu mộ một top người đẹp cho cậu.”
“Oa, còn có cả người đẹp?” Lý Trạch Vũ vừa xoa tay vừa đi về phía Văn phu nhân.
Văn phu nhân thấy rõ ràng Lý Trạch Vũ đã dao động, bèn hỏi: “Vậy cậu có đồng ý không?”
“Tôi…”
“Bốp!”
Lý Trạch Vũ giơ tay tát bà ta một cái: “Đồng ý cái con mẹ bà.”
Văn phu nhân sờ khuôn mặt nóng rát của mình, bà ta nói với thái độ không tin nổi: “Cậu… Cậu dám… Đánh tôi?”
“Bốp bổp bốp!” Lý Trạch Vũ không hề khách sáo, tiếp tục đánh Văn phu nhân.
“A, ai nha…” Tiếng kêu rên truyền ra khỏi căn phòng.
“Loảng xoảng!” Hơn mười tên vệ sĩ lần lượt vọt vào.
“Cạch!” Chỉ thấy Lý Trạch Vũ rút một con đao từ bên hông, bước xa tới chặn người.
“Xoẹt xoẹt xoẹt!”
Vài tia sáng lạnh loé lên, hơn mười tên vệ sĩ tinh nhuệ lần lượt ngã xuống, máu tươi bắn tung
toé khắp cơ thể Lý Trạch Vũ.
Đám người Văn phu nhân bị doạ đến choáng váng.
Lý Trạch Vũ bước từng bước tới như thần chết.
“Đừng, đừng giết chúng tôi!” Mấy người Văn phu nhân ngửi thấy mùi chết chóc, họ lùi từng bước về sau.
“Làm gì không làm, lại đi làm chó săn Hán gian.” Lý Trạch Vũ lộ vẻ sát khí, giận không thể át.
“Nếu cha mẹ các người biết mình sinh ra loại như các người, có lẽ họ đã hối hận trước đó khònq đâp các nqười vào tườnq cho chết rồi…”