Thiên Sư Hạ Sơn - Chương 182
“Mở băng vải ra, tôi xem!”
Lúc này ở cửa phòng bệnh đã có rất nhiều bác sĩ vây quanh, hiển nhiên đều là đến xem Lưu Minh chữa bệnh.
Từ lần trước sau khi Lưu Minh đánh thức bố mẹ của Tiểu Thạch Đầu, anh đã trở thành người nổi tiếng khắp bệnh viện nhân dân.
Nghe Lưu Minh nói vậy, lập tức hai bác sĩ đi đến, tháo băng vải vô cùng thành thục.
Băng vải vừa được mở ra, trên cánh tay người trung niên liền chảy máu.
“Mang cho tôi chút rượu cồn qua đây!”
Lưu Minh híp mắt nhìn vết thương của người đàn ông, cuối cùng gật đầu. Lúc này anh đã biết chuyện gì xảy ra, trên vết thương của người đàn ông có một đám sâu cực nhỏ, chắc là một loại cổ trùng nào đó, đây cũng là nguyên nhân vì sao vết thương không khép lại.
Rất nhanh đã có người mang rượu cồn tới, Lưu Minh cũng không nói nhiều, dùng hai dải băng cầm máu thắt nút trên dưới miệng vết thương rồi rửa sạch, sau đó đổ rượu cồn lên miệng vết thương, lấy ra bật lửa đốt, trong nháy mắt, mùi khét cháy truyền khắp cả phòng bệnh.
“Chờ rượu cồn đốt xong, mấy người có thể khâu lại, nhớ bỏ phần thịt bên ngoài!”
Nói xong Lưu Minh liền ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, anh gọi Hứa Kính Chi một cuộc điện thoại, bảo anh ta điều tra xem ngày hôm qua có người bị bắt vì xung đột với ông chủ quán trọ không.
Rất nhanh bên kia đã có tin tức, Hứa Kính Chi nói với Lưu Minh, tối hôm qua quả thật có một thanh niên bị bắt vào sở cảnh sát, giờ đang ở trong đó.
“Nếu có khả năng, cố gắng đưa hắn ra!”
“Sao hả, đó là bạn anh à?”
“Không phải bạn tôi!”
Lưu Minh lắc đầu, sau đó kể toàn bộ câu chuyện ở bệnh viện cho Hứa Kính Chi nghe.
“Ha ha, không ngờ là một cao thủ cổ trùng!”
Hứa Kính Chi nghe xong liền cười không ngậm được mồm.
Không nói hai lời liền cúp mắt, xem ra chắc là đi vào trong đó tìm người.
Tên nhãi Hứa Kính Chi này mặc dù có lúc có rất nhiều dã tâm, nhưng anh ta trân trọng nhân tài, một lòng nghĩ cho Thanh Long lớn mạnh, điểm này Lưu Mỉnh rất rõ.
Khi Lưu Minh quay về phòng bệnh, vết thương của người đàn ông trung niên đã khâu xong, lần này rất thuận lợi, không hề xuất hiện tình huống khác.
Một đám bác sĩ càng bội phục Lưu Minh.
Võ quán Bạch Môn.
“Chú hai, Tiểu Trạch sao rồi?”
Bạch Vấn Thiên đầy lo lắng nhìn Bạch Trạch trên giường, không nhịn được hỏi.
“Tôi đã cố gắng giữ được cánh tay của nó, chỉ là dù cánh tay nó hồi phục, e rằng về sau lúc đối địch cũng sẽ có ảnh hưởng!”
Một lão giả mặc đồ Đường râu tóc bạc trắng, bất đắc dĩ lắc đầu.
Trong nháy mắt, Bạch Vấn Thiên giống như bị sét đánh, không thể nào chấp nhận kết quả như vậy, Bạch Trạch là đời sau ông ta yêu quý cố gắng hết sức đào tạo, hơn nữa sắp có thể tiến vào Bạch Hổ rồi, không ngờ kết quả lại thành ra như vậy.
“Chẳng lẽ cánh tay này của cháu cứ vậy mà bị phế?”
Nghe thấy lời của lão giả, trong lòng Bạch Trạch lạnh lẽo.
Đối với một võ giả trẻ tuổi mà nói, không có gì đau khổ hơn so với kết cục này.
“Tiểu Trạch, cháu chọc vào ai, tại sao người đó lại ra tay ác như vậy?”
Lão giả mặt đầy nghi ngờ.
“Là, là một thanh niên tên Lưu Minh”
Bạch Trạch đầy tức giận nói, sau đó kể hết ngọn nguồn câu chuyện.
Nghe Bạch Trạch nói xong, lão giả cũng không có gì bày tỏ, chỉ thở dài.
Chuyện này là Bạch Trạch không đúng, cuộc chiến giữa những võ giả sao có thể công kích người bình thường.
“Lưu Minh? Lại dám đánh con trai tao bị thương, tao nhất định sẽ để mày sống không bằng chết!”
Bạch Vấn Thiên đập một quyền đánh cái ghế thành hai mảnh, cắn răng nghiến lợi nói.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks