Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 530
Du Ân bất mãn: “Sao con người anh lại ăn nói kỳ cục như vậy? Sếp Chung cảm thấy sự cố lần trước đã được giải quyết, nên muốn chúc mừng một chút thôi.”
Du Ân chầng hề nghĩ ngợi nói đỡ cho Chung Văn Thành, Phó Đình Viền bị cô chọc tức đến phát điên.
Nhưng trong lúc tức giận, anh lại cảm thấy điệu bộ nói chuyện nhẹ nhàng của cô khiến anh thật sự không thể tức giận được.
Du Ân không phải loại con gái lớn tiếng, cho dù cô tức giận thì hầu như lần nào cũng nói chuyện một cách nhàn nhã, khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi nghe thấy.
Phó Đình Viền không khỏi dịu giọng: “Tôi nhớ em rồi, em mau quay về đi.”
Cả người Du Ân bắt đầu nổi da gà: “Phó Đình Viễn, tôi có viết một thứ, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh xem.”
Dứt lời, Vu Ân liền cúp điện thoại, gấp gáp gửi bản thỏa thuận đã mình đã vạch ra kia cho Phó Đình Viền.
Điều đầu tièn trong bản thỏa thuận chính là: Nếu đã là quan hệ thể xác, mong bên nam cố gắng thực hiện biện pháp tránh thai.
Điều đầu tiên đã giáng một đòn nghiêm trọng vào ngực Phó Đình Viền, anh nắm chặt điện thoại một hồi lâu, không còn tâm trạng đế đọc tiếp cô viết gì nữa.
Điều này đã quá mỉa mai anh.
Ban đầu anh lạnh lùng vô tình nói với Du Ân rằng, cô không xứng sinh con của anh, nhưng bây giờ cô lại trịnh trọng đề nghị anh dùng biện pháp tránh thai.
Anh vốn định nhân lúc cô không phòng bị mà cố gắng để cô mang thai, rồi dùng cách này để kéo cô về, nhưng bây giờ xem ra cô đã nhận thức về phương diện này…
Điều thứ hai trong bản thỏa thuận: Bình thường nếu không có việc gì thì cố gắng đừng liên lạc, trước mặt người ngoài phải duy trì mối quan hệ xa lạ, không được công khai mối quan hệ này.
Phó Đình Viễn lại bị giáng một đòn mạnh mẽ, cô thật sự đã xem anh là bạn giường rồi.
Điều thứ ba trong bản thỏa thuận: Nếu chưa nhận được sự cho phép thì không được tự ý xông vào nhà của đối phương.
Rõ ràng đây là lời kháng nghị hai lần trước anh đã nhảy qua cửa sổ xông vào nhà cô. Vì đã có hai đòn chí mạng ở trước đó, nên Phó Đình Viễn đã cực kỳ bình tĩnh khi đọc mấy điều này,
chác chắn những điều phía sau sẽ không hề có lợi cho anh.
Phó Đình Viễn chẳng thèm không đọc kỹ những điều mà Du Ân viết ở phía sau, đã nhán lại Du Ân: “Ngoại trừ điều thứ nhất, mấy điều khác tôi đều không chấp nhận.”
Nhắn xong, anh lại bố sung thêm: “Mặc dù là thế, nhưng tôi chỉ có thế bảo đảm sẽ cố gáng thực hiện biện pháp phòng tránh, nhưng chuyện này không thế chác chán một trăm phần trăm, ngộ nhỡ xuất hiện tình huống bất ngờ thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với em và con chúng ta.”
Du Ân đọc xong tin nhắn của anh thì tức muốn chết.
Cô liệt kê nhiều điều khoản như vậy, vậy mà anh lại nói chỉ cố gẳng làm điều đầu tiên? Còn nói không chấp nhận các điều khoản khác?
Thái độ của anh là gì vậy?
Có phải bây giờ anh vẫn chưa hiểu mình đang ở trong hoàn cảnh nào, mà còn ngang ngược như vậy?
Cô chầng hề nghĩ ngợi nhán lại: “Vậy thì chúng ta hãy chấm dứt mối quan hệ này.”
Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc, chỉ là bẳt đầu và kết thúc của bọn họ diễn ra hơi nhanh, chỉ trong một buổi tối mà thôi.
Phó Đình Viền cực kỳ giận dữ: “Du Ân, em định chối bỏ trách nhiệm đúng không?”
Du Ân:
Sao anh lại ăn nói khó nghe như vậy? Gì mà chổi bỏ trách
nhiệm? Còn không phải là vì anh không đồng ý hay sao?
Phó Đình Viễn liền gọi điện cho cô, Du Ân nghĩ sau khi cô nghe máy anh sẽ nói một tràng với cô, ai dè giọng điệu của anh lại rất bất đắc dĩ: ‘Vê điều thứ nhất, em bảo tôi phải làm sao đây? Em không thế đế tôi còn chưa có con đã đi làm phẫu thuật thắt Ống dẫn tinh, đảm bảo em sẽ không mang thai một trăm phần trăm được đúng không?”
Du Ân bình tĩnh nói: “Tôi có một cách rất hay, đảm bảo sẽ không mang thai một trảm phần trăm.”
Phó Đình Viễn hỏi: “Cách gì thế?”
Du Ân thốt ra một câu: “Anh đừng có làm.”
Đảm bảo sẽ không dính bầu một trăm phần trăm.
Phó Đình Viễn bị cô chọc tức đến bật cười: “Em đề nghị chỉ duy trì quan hệ thế xác, vậy mà bây giờ lại bảo tôi đừng làm gì em?”
Du Ân bị câu nói của anh làm cho nghẹn họng, nhất thời không nói nên lời.
Cô ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Vậy ngộ nhỡ có con thì anh không được phép dùng đứa bé đế ép tôi kết hôn với anh, đồng thời việc có nên giữ lại đứa bé hay không sẽ do tôi quyết định.”
Phó Đình Viễn bỗng cảm thấy ngực mình đau đớn nặng trĩu, cầm điện thoại lâu đến mức không còn sức đế lên tiếng.
Cỏ nói một cách lạnh lùng vỏ tình như vậy, hoàn toàn khống
muốn giữ lại con của anh, cũng không muốn phát triển sáu về mối quan hệ này với anh.
Lần này, cô đá đóng kín trái tim mình.
Anh bỗng không muốn tranh luận bất kỳ điều gì với cô nữa, trái tim anh đã rất mệt rồi.
Anh cũng chợt hiểu ra một cảu, đừng cố nói lý với phụ nữ, chỉ cần làm theo lời cô ấy là được.
Vì thế anh chẳng còn chút cốt khí thỏa hiệp: “Được, tôi đồng ý.”
Du Ân nói tiếp: “Tôi hy vọng anh cũng có thế xem xét các điều khoản khác.”
Phó Đình Viền dứt khoát trả lời: “Tôi đồng ý.”
Từ thái độ cứng rần ngang ngược bỗng trờ nên thỏa hiệp vô điều kiện của anh, khiến Du Ân rất ngạc nhiên, nhưng nếu anh đã sảng khoái đồng ý, tất nhiên cô sẽ không hỏi thêm gì nữa.
Vì thế cô nói: “Được rồi, vậy thì tôi sẽ sửa lại điều khoản đầu tiên, lát nữa tôi sẽ in nó ra để cho chúng ta ký tên.”
Phó Đình Viễn còn có thế nói gì nữa? Đành phải đồng ý tiếp.
Sau khi hai người trò chuyện xong vấn đề này, Phó Đình Viễn lại nói bằng giọng van nài: “Tối nay em đừng đi ăn với bọn họ được không?”
Anh không muốn Du Ân gặp Chung Văn Thành, mặc dù bây
giờ bọn họ đã vạch rõ mối quan hệ, rõ ràng Chung Văn Thành kia vẫn chưa chết tâm.
Du Ân trịnh trọng đáp: “Điều thứ sáu trong bản thỏa thuận: Hai bên không được phép can thiệp vào cuộc sống của nhau.”
Phó Đình Viền:
Sớm biết thế này anh đã không đồng ý!
Nhưng rõ ràng đã quá muộn rồi.
Cuối cùng, anh chỉ có thể ngượng ngùng cúp máy, đế tối nay đám người Du Ân và Tô Ngưng tụ tập đi ăn.
Chầng sao cả, anh cũng được coi là người ở trong đoàn phim, nên tham gia vào bữa tiệc của bọn họ cũng không có gì bất
ốn.
Có thể tưởng tượng được, lúc đám người Du Ân và Tô Ngưng ngồi vào phòng bao sau khi kết thúc công việc vào buổi chiều, Phó Đình Viễn gõ cửa đi vào, vẻ mặt của mọi người đã ngạc nhiên đến mức độ nào.
Mấy người khác đều không ngờ Phó Đình Viễn – đại boss đầu tư ở phía sau, đột nhiên tham gia vào bữa tối của bọn họ, khiến mấy người cảm thấy áp lực như núi, nhất là những diễn viên vô danh nằm ngoài tuyến ba, nhất thời cám thấy vô cùng căng thắng.
Tô Ngưng chắng hề khách khí trợn mât, khẽ mâng Phó Đình Viễn vào tai Du Ân: “Khốn khiếp, bây giờ da mặt của anh ta đã dày lên một cách bất thường.”
Du Ân cũng cực kỳ nhức đầu, cô ra ngoài ăn cơm cùng đám người Tô Ngưng là đế tránh xa Phó Đình Viễn, ai dè anh lại bám dai như đỉa theo tới đây.
Chung Văn Thành thấy Phó Đình Viển đi vào cũng rất ngạc nhiên, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Anh Phó, sao anh cũng tới đây?”
Phó Đình Viễn đút một tay vào túi quần, trả lời một cách tao nhã chuyên nghiệp: “Tôi đang ăn tối với bạn ở kế bên, nghe nói mọi người đang tụ tập ở đây, nên qua đảy góp vui một chút.”
Tô Ngưng khẽ mắng tiếp: “Đúng là trợn mắt nói dối mà.”
Du Ân đau đầu kéo cô ấy: “Cậu đừng nhìn anh ta nữa, kẻo anh ta nhìn qua đấy.”
Du Ân sợ điều gì thì điều đó đến, đôi mắt đen của Phó Đình Viển nhìn về phía cô và Tô Ngưng, trên mặt anh nở nụ cười xa cách hỏi Tô Ngưng: “Cô Tô, hình như cỏ rất có ý kiến về tôi đúng không? Cô đang với cô biên kịch ờ bên cạnh điều gì về tôi vậy?”
Du Ân cực kỳ cạn lời, cô biết chắc chán lần này Phó Đình Viễn tới đảy sẽ không dễ dàng buông tha cô.
Cũng may, Tô Ngưng nhanh chóng trả lời, nở nụ cười rạng rỡ nói với Phó Đình Viễn: “Sao tôi cỏ thế có ý kiến gì với anh cơ chứ? Anh phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, là niềm mơ ƯỚC của hàng nghìn phụ nữ.”
“Ồ?” Phó Đình Viễn nhướng mày, không hiểu sao Du Ân bổng cảm thấy mình sắp gặp xui xẻo, quả nhiên chỉ thấy Phó Đình
Viễn nhìn cô hỏi: “Cô biên kịch cũng cảm thấy như vậy đúng không?”
Du Ân chỉ có thể nở nụ cười ngọt ngào đáp: “Vảng.” Người này đang gián tiếp ép cô phải khen anh, thật vô vị!
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, nụ cười trên mặt Phó Đình viền càng rạng rỡ hơn: “Cám ơn hai cô đã khen ngợi, tôi sẽ không quấy rầy mọi người nữa, mọi người cứ từ từ mà ăn.”
Dứt lời, Phó Đình Viễn chào tạm biệt Chung Văn Thành rồi rời đi, tầm mắt của Chung Văn Thành không khỏi dừng trên người Du Ân một hồi lâu.
Rõ ràng Phó Đình Viền tới đảy là vì Du Ân, nhưng anh ta vừa lộ diện trêu chọc Du Ân một câu rồi biến mất. Chung Văn Thành cảm thấy hành vi của Phó Đình Viễn rất tẻ nhạt trẻ con.
Sau khi Phó Đình Viễn rời đi, hai nữ diễn viên ngồi cạnh Tô Ngưng bát đầu buôn chuyện, một người ở trong đó thở dài khẽ cảm thán: “Nhan sắc và khí chất của chủ tịch Phó thật khiến người khác phải động lòng.”
Một người khác lại tò mò về scandal lúc trước của Phó Đình Viễn: “Rốt cuộc người phụ nữ mà anh ấy đang theo đuổi là ai, có thế khiến anh ấy không ngại bị tát vẫn theo đuổi, nhất định là người trong lòng anh ấy rồi.”
Người lúc trước lên tiếng: “Lúc trước tôi còn cảm thấy chác chán anh ấy và Thấm Dao sẽ tu thành chín quả, ai dè cuối cùng lại là vở kịch do Thẩm Dao tự biên tự diễn.”
Tô Ngưng rất đúng lúc gia nhập chủ đề của hai người: “Hai người có biết chủ tịch Phóng từng ly hôn không?”
Hai người kla gật đầu: “Chúng tôi có biết.”
Tô Ngưng thần bí nói: “Vậy thì hai người có từng nghĩ… rất có khả năng người mà anh ta đang theo đuổi… chính là vợ cũ của anh ta?”
Du Ân vừa mới uống một ngụm canh suýt bị câu nói của Tô Ngưng dọa cho sợ chết khiếp, vội vàng vươn tay kéo cô ấy.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks