Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn - Chương 2101 Chuyển sang mô hình nông nghiệp
- Home
- Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
- Chương 2101 Chuyển sang mô hình nông nghiệp
Chương 2101: Chuyển sang mô hình nông nghiệp
Để củng cố quyền thống trị của mình, các vị vua thời phong kiến thường dùng đến những cuộc liên hôn chính trị. Cuộc hôn nhân của Kim Phi với Myda và công chúa Lộ Khiết do cửu công chúa ban hôn cũng nhằm mục đích tương tự.
Công chúa Lộ Khiết và Myda đều có ảnh hưởng lớn ở thảo nguyên và cao nguyên, cuộc hôn nhân của họ với Kim Phi sẽ có lợi cho mối quan hệ giữa Đại Khang với thảo nguyên và cao nguyên.
Trước khi ban hôn, cửu công chúa không hề bàn bạc với Kim Phi. Lời của hoàng đế là lời vàng ý ngọc, bất kể tình cảm giữa Kim Phi và Myda thế nào cũng phải trói chặt hai người họ với nhau.
Myda không có tham vọng như công chúa Lộ Khiết, cha mẹ và huynh đệ cô ta vẫn còn sống. Có bọn họ che chở, Myda cũng không phải chịu nhiều áp lực như công chúa Lộ Khiết.
Khi mới đến Xuyên Thục, Myda cũng nghĩ đến việc cố gắng lấy lòng Kim Phi vì lợi ích của bộ lạc. Nhưng sau đó, bộ lạc truyền đến tin tức rằng Kim Phi không vì Myda không chủ động tới lấy lòng y mà làm khó bộ lạc bọn họ. Bộ lạc đã nhận được sự chi viện của tiêu cục Trấn Viễn, phát triến rất tốt.
Ngoài ra, Myda cũng chẳng bao giờ nhìn thấy Kim Phi nên dần dần cô ta cũng quen với việc ở trong căn phòng do Quan Hạ Nhi chuấn bị, ngày ngày học ngôn ngữ cùng với Atcap, giờ cô ta đã có thể đọc báo một cách trôi chảy.
Hiếm khi Myda chủ động đến nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi muốn nhân cơ hội này đế Kim Phi làm quen với cô ta. Nhưng Kim Phi lúc này thực sự không có tâm trạng đi dỗ dành một cô bé, cho nên y chỉ tìm đại một cái cớ và đi đến phòng thí nghiệm.
Vạn Hạc Minh và Tả chi Uyên vẫn đang làm việc trong phòng thí nghiệm, Kim Phi đến vừa đúng lúc để giải đáp thắc mắc của họ. Y ở lại trong phòng thí nghiệm cho đến khoảng mười giờ đêm, đoán chừng Myda chắc chắn đã rời đi rồi mới quay về nhà.
Về đến nhà, Myda quả thực đã rời đi, nhưng Quan Hạ Nhi lại không ngủ, vẫn đợi y về nhà.
Nhìn thấy Kim Phi đi vào phòng, Quan Hạ Nhi cười nói đùa: “Đương gia, trước kia Đan Châu đem hàng vạn quân tinh nhuệ tới cũng không làm chàng sợ, nhưng bây giờ một cô gái như Myda lại dọa chàng bỏ chạy là sao?”
“Đừng nói nhảm, cái gì mà sợ hãi bỏ chạy chứ? Ta chỉ cảm thấy có chút không đúng lắm!” Kim Phi thở dài: “Đều là lỗi của Vũ Dương, ngay từ đầu ai bảo cô ấy cứ ban hôn làm gì cơ chứ?”
“Được rồi, đừng có được lợi mà còn tỏ ra bất mãn thế chứ!” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi: “Myda còn nhỏ nên ta cũng không muốn nói nhiều, nhưng Lục Khiết sắp sinh con rồi, phải phái người đi đón cô ấy về chứ?”
“Bộ lạc nhỏ của cô ấy vừa mới tạo dựng được chỗ đứng ở thành Du Quan, bây giờ bảo cô ấy về thì cô ấy cũng không yên tâm. Mấy ngày nữa ta sẽ đến thành Du Quan”, Kim Phi nói: “Mấy hôm trước Mạc Thành đại nhân đã viết một bức thư, nói rằng ở bên ngoài thành Du Quan có một nơi gọi là Liễu Giang đã phát hiện mỏ than, ta cũng đang muốn tới đó xem xem”.
Mạc Thành là đội trưởng của đội thăm dò, năm ngoái anh ta được Kim Phi cử đến bờ sông Hoàng Hà để dò tìm mỏ khoáng. Khi đó các thành viên đi tiền trạm của đội thăm dò đã tìm thấy dấu vết của mỏ than. Sau đó Mạc Thành đích thân tới đó, nhanh chóng tìm ra vị trí chính xác của mỏ than và hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng Mạc Thành – người vừa nhận được xẻng Lạc Dương lại giống như một đứa trẻ có được đồ chơi mới, háo hức muốn thế hiện tài năng của mình nên đã nộp đơn cho Lưu Thiết để được đi đến những nơi khác tiếp tục tìm mỏ khoáng.
Khi đó, Lưu Thiết vừa mới nắm quyền kiểm soát quận Tế Thuỷ. Trong lãnh thổ vẫn còn rất
nhiều thổ phỉ và quý tộc đang chạy trốn, Lưu Thiết không thể cử nhiều người đi bảo vệ Mạc Thành và đội thăm dò. Nhưng sau này vì bị Mạc Thành quấy rầy hết lần này đến lần khác nên Lưu Thiết đành cử anh ta đến thành Du Quan.
Sau khi trải qua một trận chiến khốc liệt, người Đông Man không còn dám tơ tưởng đến lãnh thổ Trung Nguyên, thành Du Quan cũng đã ốn định. Các nhân viên hộ tống đóng quân ở đó chủ yếu chịu trách nhiệm về phòng thủ an ninh, nhân lực tương đối đầy đủ.
Hơn nữa, khi Kim Phi ởthành Du Quan, công chúa Lộ Khiết đã từng yêu cầu Kim Phi sắp xếp một đội thăm dò để khám phá xung quanh thành Du Quan nếu có thể.
Người dân trong liên minh bộ lạc nhỏ hiện tại không có gia súc, dự án xưởng dệt len mà ban đầu Kim Phi dự định thực hiện cũng đã bị tạm dừng. Nếu tìm thấy mỏ khoáng sản, những người du mục của liên minh bộ lạc nhỏ có thể vào mỏ khai thác, như vậy vẫn có thể tự nuôi sống mình nên Kim Phi đã đồng ý với yêu cầu của công chúa Lộ Khiết.
Lưu Thiết là người phụ trách thành Du Quan, Kim Phi cũng đã nói chuyện này với anh ta vào thời điếm đó. Đế Mạc Thành tới thành Du Quan cũng xem như Kim Phi đã thực hiện lời hứa này.
Lưu Thiết tuy rằng không biết thăm dò
khoáng sản, nhưng anh ta cũng biết tìm được mỏ khoáng không dê dàng. Nếu không thì đội thăm dò thành lập được một hai năm cũng không thể chỉ tìm thấy một vài mỏ khoáng sản, cho nên Lưu Thiết đã quên bẵng chuyện này kể từ khi đưa Mạc Thành đến thành Du Quan.
Kết quả là vài tháng sau khi Mạc Thành đến thành Du Quan, có tin tức truyền về nói rằng một mỏ than đã được tìm thấy ở một nơi gọi là Liễu Giang, nằm ở phía Tây Bắc thành Du Quan.
Nếu phó tướng của Lưu Thiết không xác nhận sự việc trong thư là thật thì anh ta cũng sẽ nghi ngờ Mạc Thành đang nói đùa với mình.
Đây đúng là một tin tốt ngoài mong đợi, cho nên Lưu Thiết đã đặc biệt trở về thành Du Quan vì chuyện này.
Kim Phi còn đang lo lắng về việc làm thế nào đế giải quyết vấn đề công ăn việc làm cho người dân của liên minh các bộ lạc nhỏ. Việc phát hiện ra mỏ than Liễu Giang đã giải quyết được vấn đề cấp thiết của Kim Phi.
“Chàng tới đó xem xét cũng được, nhưng vẫn cần mang theo nhiều người”, Quan Hạ Nhi nhắc nhở.
“Ta biết”, Kim Phi gật đầu đồng ý.
Mặc dù quân chủ lực của Đòng Man đã bị đánh lui, nhưng trinh sát của đối phương thỉnh
thoảng sẽ xuất hiện bên ngoài thành Du Quan, nhân lực của đội hộ tống cũng có hạn nên không thế cử quá nhiều người truy đuối. Hơn nữa nhất định vẫn còn sót lại một số gián điệp của Đông Man trong liên minh các bộ lạc nhỏ. Cho dù Quan Hạ Nhi không nhắc nhở, Kim Phi cũng sẽ không bỏ qua vấn đề an toàn.
Quan Hạ Nhi thấy Kim Phi đồng ý liền thở phào nhẹ nhõm: “Chàng dự định khi nào đi?”
“Chắc chỉ trong hai ngày tới thôi”, Kim Phi nói: “Ta đã đế lại cho họ năm ngàn cân khoai tây. Nếu giờ không gửi tới đó, vụ mùa trồng trọt sẽ bị lỡ’.
Phần lớn gia súc của liên minh bộ lạc nhỏ đều đã bị kẻ thù cướp mất, hiện tại gần như hoàn toàn dựa vào lương thực tiếp tế từ Đông Hải, đây không phải là kế sinh nhai lâu dài. Người dân trong liên minh các bộ lạc nhỏ nhất định phải tự lực cánh sinh.
Thời gian cho gia súc sinh trưởng còn lâu hơn trồng trọt, cho dù không còn bị chiến tranh quấy nhiễu, nhưng liên minh các bộ lạc nhỏ cũng phải mất ít nhất mấy năm mới có thể phát triển đến quy mô chăn nuôi trước đây.
Mặc dù Kim Phi đã cho trồng cây lương thực ở khắp mọi nơi và đội đánh bắt ở Đông Hải ngày càng lớn mạnhh hơn, nhưng việc nuôi nhiều người như vậy trong thời gian dài cũng là một
gánh nặng lớn đối với đội đánh bắt.
Bên ngoài thành Du Quan có một đồng bằng rộng lớn, rất thích hợp để trồng khoai tây. Kim Phi đã đặc biệt để lại năm ngàn cân hạt giống khoai tây cho liên minh các bộ lạc nhỏ. Y hy vọng người dân ở đây có thể làm nông nghiệp trước, đợi đến khi giải quyết được nhu cầu lương thực cơ bản nhất rồi mới tính đến việc chú trọng phát triển chăn nuôi.
“Hai ngày nữa sẽ đi?” Quan Hạ Nhi khẽ nhíu mày: “Chàng vội như vậy sao?”
“Ta cũng muốn đến Đông Hải xem dự án thành phố mới tiến triển thế nào”, Kim Phi giải thích.
Kim Phi cũng rất quan tâm đến dự án thành phố mới ở Đông Hải, lần này y sẽ đi ngang qua Đông Hải trước khi đến thành Du Quan. Khi tới đó chắc chắn phải ở lại vài ngày để xem xét tình hình.
“Được rồi, ta sẽ đóng gói hành lý cho chàng”, Quan Hạ Nhi nói rồi đứng dậy.
“Đâu phải sáng sớm mai là ta đi ngay, ta cũng không vội!” Kim Phi đưa tay kéo Quan Hạ Nhi vào trong lòng: “Đã muộn rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi?”
Quan Hạ Nhi còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lại bị Kim Phi bế lên đưa vào phòng ngủ.
Hai ngày tiếp theo, Kim Phi sắp xếp đồ đạc
trong làng. Sau đó vào buổi sáng ngày thứ ba, y lên xe nqưa, đi thẳnq đến bến tàu.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks